[ABO][BHTT] Nhất Dạ Phu Thê B...

By mac_khach

150K 18.2K 2.3K

Tác giả: Mặc Khách (Mặc Gia) Tên khác: một đêm vợ chồng cả đời ân ái Nhân vật chính: Kỷ Miên × Âu Thùy Tiệp Á... More

Văn án
chương 1- nữ nhi thất lạc
chương 2- con dâu nuôi từ bé?
chương 3- đại minh tinh
chương 4- tra nữ
chương 5- scandal tung trời
chương 6- đến phim trường
chương 7- lần đầu thăm ban
chương 8- là đẹp nhưng không tục
chương 9- cúc hoa đã héo chưa?
chương 10- thích trước làm chó
chương 11- đóa hoa lạ của tộc báo tuyết
chương 12- ngươi đừng hòng đem ta đi bán
chương 13- trừ khi mắt lão tử đây mù
chương 14- oh shit, thức ăn chó đến từ chính mẹ ruột
chương 15- hey bro, game này không có mở nhạc disco hả?
chương 16- chướng mắt hết gà nhà Thịnh Đức
chương 17- một người xuất đạo cần dẫn dắt
chương 18- Ngươi mới có thai! Cả nhà ngươi đều có thai!
chương 19- hà tất bỏ mình vì một đêm xuân
chương 20- mang ta đi gặp gia trưởng
chương 21- không cho đào góc tường nhà ta
chương 22- các ngươi có gì ?!
chương 23- quản lý vàng của Thịnh Đức
chương 24- hình tượng cao quý lãnh diễm
chương 25- không phải đã chọn Nhược Uyển rồi hay sao??
chương 26- đánh chiếm giang sơn làm quà
chương 27- ta chỉ muốn tặng một cái bất ngờ
chương 28- như một cái nhược thụ
chương 29- làm bạn với loài nguy hiểm nhất tự nhiên
chương 30- Omega khó cưa đổ nhất
chương 31- là ai sủa bậy?
chương 32- tiểu nhân vô liêm sỉ
chương 33- mắt nhìn người của Tô tiền bối có vấn đề
chương 34- cùng lắm thì vặt trụi lông
chương 35- ngươi từ bao giờ có lương tâm thế hả?!
chương 36- tiểu bạch hoa xinh đẹp hiền lành
chương 37- đại lão, ngươi quá không ăn khói lửa rồi!
chương 38- một đêm vợ chồng cả đời ân nghĩa
chương 39- Omega thiên sủng
chương 40- mẫu thân cư nhiên là fan của nàng?
chương 41- mẫu thân, ngươi thật khiến ta cảm động quá rồi!
chương 42- cũng là một quản lý đáng thương
chương 43- chưa quên được người cũ là do người mới chưa đủ tốt?
chương 44- bạn gái cũ
chương 45- mẹ hết thương người ta dồi!
chương 46- muốn nổi tiếng đến điên rồi hay sao?
chương 47- khăn lau mặt và khăn chùi mông
chương 48- thích ai là họa của người đó
chương 49- ra đường làm rồng, về nhà ta là thằn lằn lửa, ok?
chương 50- không cần bán máu chó để ta húp chung đâu!!
CHƯƠNG 51- lý trí ở đâu mau trở về!
chương 52- anh hùng khó qua ải mỹ nhân
chương 53- đánh chiếm giang sơn, mười dặm hồng trang
chương 54- có một cô em chồng như ngươi, thà đi bằng đầu còn dễ chịu hơn!
chương 55- tìm ta?
chương 56- ngươi... vừa gọi ta là gì?
chương 57- đi giải sầu, vẫn nên mang theo não
chương 58- gọi ba ba!
chương 59- đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit!
chương 60- có hàng triệu trái tim vỡ vụn
chương 61- bản điện ảnh full HD không che 100%
chương 62- chúng ta có thể nói chuyện mà không cần ném thức ăn chó được không!
chương 63- các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!
chương 64- đừng trách nước biển sao lại mặn!
chương 65- "phản quốc" hơn gấp bội!
chương 66- hứ, một đám thiếu hiểu biết
chương 67- Alpha khẩu vị nặng nhất làng giải trí
chương 68- luận về mị lực của Omega
chương 69- không mau lăn qua đây chào Thái tổng?
chương 70- chỉ biết điều với người cũng biết điều
chương 71- trải nghiệm đột nhiên được thần tượng sủng ái
chương 72- khẩu khí phách lối thuộc về top 1
chương 73- tẩu tử nghịch thiên trong truyền thuyết
chương 74- vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi
chương 75- mau mau lột áo cổ vũ lão đại
chương 76- Oh shit! Phải thay lão đại bảo vệ tẩu tử!
chương 77- bỏ suy nghĩ dọa người đó đi được không?
chương 78- một chiêu trắng máu!
chương 79- chơi AxA trá hình
chương 80- vinh quang thuộc về ngươi
chương 81- tra nữ, quay xe
chương 82- vác cái thùng rác lên thảm đỏ
chương 83- đó là tân nhân Kỷ Miên sao?
chương 84- a a a, thức ăn chó!!
 chương 85- dùng thực lực tới chiến
chương 86- bên trong nữ thần là một nữ thần kinh
chương 87- đồ nhãi rồng hentai!!
chương 88- fandom tuyệt vời nhất giới giải trí!
chương 89- đó là lần cuối cùng còn thấy nhau...
chương 90- Miên tỷ!! Ngươi lại lên hotsearch!!
chương 91- ta là đồ mồm thối
chương 92- gia đây muốn làm Âu Thùy thái thái
chương 93- vừa nhìn đã biết nghèo mạt hạng rồi!
chương 94- ta là vì tốt cho đôi trẻ
chương 95- vì cái gì không nhìn trúng ta?
chương 96- ta chỉ sợ lỡ tay tiễn ngươi đi nằm ICU
chương 97- ta liều mạng với ngươi
chương 98- khụ, ngại ngùng, bạn gái cũ thôi
chương 99- ai ăn ốc lại muốn ông đây đổ vỏ??
chương 100- cảm giác bạch nguyệt quang
chương 101- vì một cảnh này, trả bằng mạng cũng đáng!
chương 102- oa, oa, oa!!!!!!
chương 103- tiểu công chúa là Miên tỷ thô lỗ
chương 104- con ruột của tác giả
chương 105- không biết tiểu tam đó là ai
chương 106- chỉ mới bắt đầu thôi
chương 107- Kỷ Miên này, giữ không được
chương 108- ngày tàn của Trầm Trí Bạch tới rồi đây
chương 109- cá chết lưới rách
chương 110- tình nguyện vì ngươi đi cả nghìn bước
chương 111- rõ ràng đang khiêu chiến với bà ta
chương 112- mau giải quyết mối mọt cặn bã đi!
chương 113- là mực thì không thể tẩy trắng
chương 114- tân nhân cỏn con
chương 115 - một vắt mì tôm còn chia đôi được
chương 116 - Kỷ sư muội đúng là thủ đoạn quá cao
chương 117 - ta đóng vai mẹ ngươi, hài lòng không?
chương 118- Động tác thuần thục này là gì? Đùa nhau à?
chương 119- một lời không hợp liền làm mẹ ngươi
chương 120- lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?
chương 121- lãnh tiền lương tháng này thì cút đi
chương 122- nha đầu ngươi nhặt tiện nghi
chương 123- ta nói rồi, nó là giả
chương 124- bị bắt cóc
chương 125- ta có cho ngươi chạy à?
chương 126- bảo tọa của ngài đây
Chương 127- hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta
chương 128- đây là đạo lý chó đẻ gì
chương 129- mỡ treo miệng mèo
chương 130- đây là nơi các ngươi có thể đến hay sao
chương 131- gọi bảo an đi
chương 132- sao đột nhiên động tay động chân vậy
chương 133- mượn cớ khoe giàu có
chương 134- ta ngay lập tức xxx ngươi
chương 135- chúng ta sẽ cắt nhỏ trái tim này rồi xát muối vào
chương 136- Cướp vai diễn còn cos vai bị hại
chương 137- ta đã làm những gì
chương 138- không được nghi ngờ tỷ tỷ ngươi
chương 139- còn mặt mũi trở lại đoàn cơ đấy
chương 140- chó nhà ai lại nằm đây ăn vạ thế này
chương 141- ngươi đầu óc có vấn đề à?
chương 142- các vị sẽ không trác tiểu gia chứ?
chương 143- chuyện nhỏ hóa không
chương 144- thật ngại ngùng, không thứ lỗi
chương 145- gọi một tiếng "ông cố nội"
chương 146- một đời anh minh, dại dột trên giường
chương 147- chơi bắt chước mà phách lối như vậy
chương 148- vì ta không muốn nhọc lòng người ngoài
chương 149- đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng
chương 151- sợ rằng đã tự sát
chương 152- mười hai ngày đêm không ngủ
chương 153- tên cấm
chương 154- giao phó tính mạng vào tay kẻ khác
chương 155- lại đi đến bước đường đó
chương 156- bị vả tới sưng cả mặt
chương 157- đứa trẻ đáng thương
chương 158- đường dài mới biết sức ngựa
chương 159- chưa phát huy hết thực lực
Chương 160- lấy lui làm tiến
chương 161- ấp ủ một hình bóng khác
chương 162- vì ngươi phá bỏ hết nguyên tắc
chương 163- ta
chương 164- không cần mặc quần áo, ta không ngại
chương 165- ngươi cũng đã nghiệm hàng rồi
chương 166- linh cảm của ta mạnh mẽ quá
chương 167- ngài ấy không thể bị khinh nhờn
chương 168- nghệ thuật là không có khuôn mẫu
chương 169- ghen tị tới phát điên
chương 170- nhành liễu đầu tường
chương 171- là lời đồn quá khoa trương, hay là ta nghe chưa đúng
chương 172- mắt chó nhìn người thấp
chương 173- tài nguyên công ty
chương 174- là ta nói đột ngột quá sao
chương 175- tách trà này ta đích thân trả lại ngươi
Chương 176- tự làm chuyện xấu gì, tự lãnh lấy hậu quả
chương 177- ra mắt trong tộc
chương 178- tin tử kiếp
chương 179- chỉ số quỷ súc
chương 184- tiểu thư vong ân bội nghĩa nhà họ Kỷ
chương 181- khó nói sẽ làm ra loại chuyện gì lắm
chương 182- các ngươi dám nói không ngưỡng mộ đi
chương 183- Biết, ngươi thích nữ chứ gì
chương 184- nồi lẩu đầu tiên mùa thu
chương 185- kịch bản này chắc luôn
chương 186- được đóng vai mẹ ngươi, ta rất vui
chương 187- sắp đi trộm đồ lót omega
chương 188-lão đại đã triệt sản rồi đúng không?
chương 189- hỗn chiến cướp dâu
chương 190- tới lượt ngươi đó
chương 191- cô gia
chương 192- ta tộc rồng ạ
chương 193- chuyện xưa của nhãi rồng
chương 194- cho mượn con
chương 196- nhân viên kì cựu
chương 195- con dâu tập thể
chương 197- không tin hết, cũng không phản bác hết

chương 150- thỏa thuận với mẹ ruột

544 82 7
By mac_khach

CHƯƠNG 150- THỎA THUẬN VỚI MẸ RUỘT

Trong đêm Âu Thùy Tiệp Á Luân không quay về tháp Cực Quang mà tự mình trở về Vương cung.

Hiện tại Quốc vương thì đã đi một chuyến công du quan trọng ở nước Z, Vương cung to như vậy chỉ yên ắng có mỗi Vương hậu đang ở lại tịnh dưỡng. Sở dĩ bà không đi công du cùng Quốc vương là vì vừa trải qua trận động tình kỳ, trạng thái chưa ổn định, nên bà chủ động muốn ở lại Vương cung.

Đối với phối ngẫu của mình, tộc rồng yêu thương đến mức cả nhổ một sợi tóc cũng không nỡ, vậy nên không ngoài dự liệu Quốc vương đều đáp ứng Vương hậu. Mà nói đi cũng nói lại, Vương hậu cũng không phải mẫu người hứng thú với đề tài chính trị tẻ nhạt nhàm chán, dù cho đi công du mà nói, cũng chỉ để thăm thú du ngoạn cảnh vật mà thôi.

Bất quá, với Vương hậu thì lần công du này không đi quả là quyết định chính xác.

Dưới ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, trên giường ngủ lông ngỗng êm ái, thấp thoáng màn vải the có thêu hoa văn hoàng gia vàng nhạt.

Vương hậu chậm rãi vừa nếm sữa dê nóng nguyên chất, vừa cảm thán: "Trực giác của ta trước giờ vẫn không thể sai được. Đã sớm dự liệu sẽ có chuyện xảy ra mà..."

Mà lúc này, nữ nhân khi nãy còn gây nhiễu loạn ở yến tiệc du thuyền đã ngoan ngoãn ngồi quỳ trên tấm thảm êm ái, ở bên chân Vương hậu lén lút lau nước mắt.

Vương hậu liếc nhìn cô nàng một cái, ánh mắt phong tình nhiễm một tia ôn nhu, nhưng cũng trách cứ: "Ngươi khóc cái gì?"

"Là vì ta đã tự mình chủ trương, phạm sai quá lớn, cảm thấy có lỗi với Vương hậu, ta..." Nói đến đây lại ngước đôi mắt hồ tộc hồng ngọc lên nhìn Vương hậu.

Vì nàng ta đã tháo đi lớp mặt nạ bướm đêm ở yến tiệc, trên người vẫn mặc bộ váy Mơ Hoa, dung mạo dưới ánh sáng tỏa ra lung linh như đóa hoa sen trắng vừa chớm nở. Vừa mỹ lệ vừa mềm mại yếu ớt. Đôi mắt hồng ngọc đầy cơ linh, ướt át mà trong suốt, giọng nói lại mềm mại như tiếng suối từ nơi rừng thiên tiên cảnh. Vừa nhìn đã khiến người ta vừa yêu thích, vừa trân quý. Hận chỉ không đem nàng ta thành hòn ngọc trên tay mà bảo vệ.

Nữ nhân này, thật không phụ huyết mạch hồ tộc chảy trong người, chỉ bằng một trương dung mạo này, một ánh mắt thôi đã đủ để nhiếp hồn mọi Alpha trên thế gian.

Đừng nói là Alpha, Vương hậu nhìn còn luyến tiếc nữa là. Nhịn không được bỏ chiếc muỗng nhỏ đang khuấy sữa ra, đưa tay vuốt sườn mặt của nữ hài kia, Vương hậu tặc lưỡi: "Người ngươi cảm thấy có lỗi không nên là ta, mà là tiểu điện hạ đấy, thân ái."

Nữ nhân thấy Vương hậu cũng không phải quá tức giận, tròng mắt chuyển động nhẹ nhàng, ngoan ngoãn cọ mặt mình vào tay Vương hậu, tràn đầy ủy khuất: "Ta chỉ không muốn điện hạ lầm đường lạc lối..."

"Nhưng với tính khí của tiểu điện hạ, ngươi biết việc ngươi vừa làm có bao nhiêu quá phận không?"

Vương hậu bỗng thu hồi sự ôn nhu tự nhiên, lạnh lùng rút tay về. Lần này trong mắt đã có bất mãn.

Tiểu điện hạ nói tới nói lui vẫn là con gái ruột của bà, việc một người ngoài tự mình chủ trương, cố tình đến phủ bỏ mặt mũi của con gái bà, cũng tương đương với phủ bỏ mặt mũi bà. Đáng cười hơn đây lại là người bà cất công dụng tâm bồi dưỡng, thật sự quá đáng cười.

"Vương hậu, Bạch Nhiên sai rồi... Sau này Bạch Nhiên không dám nữa... Lần này là vì Bạch Nhiên quá lo cho trữ quân, không kiềm được lòng mình mà tự mình chủ trương, Bạch Nhiên thật sự không muốn như vậy đâu..."

Nhìn gương mặt đẹp như hoa nhưng sắp khóc kia, chung quy Vương hậu cũng không đành lòng trách mắng tiếp.

Ngẫm nghĩ lại, tuy rằng Bạch Bạch Nhiên lần này là hành xử không đúng, nhưng cũng đã xác định được một thông tin to lớn không nhỏ, chính là nữ diễn viên kia đúng là quan hệ không tầm thường với tiểu điện hạ. Ai u, con gái lớn rồi, cả bản lĩnh qua mặt mẹ ruột không cần học cũng có thể thành thục như thế. Nếu hôm nay không phải Bạch Nhiên hành xử manh động, tự xuất trận chọc thủng lớp màng, có thể bà không thể ngờ tiểu trữ quân của mình lại coi trọng một nữ diễn viên.

Chuyện này, đúng là quá đau đầu. Không phải Vương hậu không lường trước khả năng đó, chỉ là có chút không dám tin. Phẩm vị của con gái bà, trước giờ đều là giống như lão cha của nó. Ôm tâm tình thiên sơn vạn thủy đều là bụi, nhất quyết không xem trọng Omega nào, thậm chí có thể hình dung là cao ngạo tới mức khiến người đời giân sôi.

Trong mắt rồng, mọi Omega trên thế gian đều là những bình hoa vô vị. Mà trong mắt một con rồng cái thì càng là một đống bình hoa trông cái nào cũng giống nhau, so với củ cải hầm còn vô vị hơn vạn lần.

Vậy mà quỷ tha ma bắt cuối cùng lại nhìn trúng một nữ diễn viên lai lịch không rõ ràng.

Thật sự là... Một lời khó nói hết.

Cục nghẹn này, Vương hậu chỉ có thể tạm thời nuốt xuống. Vì bà quá hiểu con gái mình, nếu Omega kia thật sự đã vào tay tiểu trữ quân rồi, sợ rằng con nhãi đó sẽ lập tức đi cầu lão cha đặc cách ước hôn trước tuổi thành niên. Đằng này câm như hến, tìm đủ cách trốn học đi cua người ta, trái lại là thất bại không ít lần đi.

Nghĩ tới mình không thoải mái, Alpha nhà mình đi cua gái cũng không được trái ngọt, phút chốc tâm tình Vương hậu cũng khá hơn.

Đúng là không có cách an ủi nào tốt hơn nhìn thấy một người thảm hơn mình.

"Được rồi, được rồi. Ngươi lui đi trước đi, tiểu điện hạ của ta phỏng chừng sắp về đến nơi rồi." Vương hậu vỗ đầu Bạch Nhiên, bảo nàng ta rời đi.

Bạch Nhiên thấy Vương hậu cũng không nổi giận với mình, trong lòng có điểm đắc ý nho nhỏ.

Nàng ta biết Vương hậu nhất định sẽ thay mình thu thập tàn cuộc này mà. Dù gì cả năm thế hệ hồ tộc trôi qua, nàng ta là con bạch hồ ly hai đuôi hi hữu được sinh ra. Dù có gây họa lớn cỡ nào, bằng việc Vương hậu coi trọng bạch hồ ly hai đuôi- thánh nữ của tộc bạch hồ, nhất định sẽ thiên vị nàng ta.

Nghĩ tới đây, nàng tại lại có chút không cam tâm việc trữ quân vì một diễn viên nhỏ bé mà phất qua mặt mũi mình. Thế nhưng một câu cũng không dám nói, đơn giản là vì nàng ta biết điểm giới hạn ở đâu. Nếu nhất định chọc Vương hậu thêm mất hứng, thế thì mất nhiều hơn được.

Tạm thời nàng ta cần phải biết thân biết phận đã, Vương hậu sẽ có thu xếp.

Quả nhiên Bạch Nhiên vừa rời đi không lâu, trữ quân điện hạ đã về trong đêm.

Nhìn nhãi con hùng hùng hổ hổ xông vào tẩm phòng mình, Vương hậu uống sữa dê xong, chậm chạp thoa sữa dưỡng ẩm, dáng vẻ vô cùng thong thả.

Âu Thùy Tiệp Á Luân vốn ôm một bụng giận dỗi, trông thấy mẹ mình như vậy, chỉ đành phong độ đứng chờ, nhưng vẫn bĩu môi: "Mẫu hậu, ta muốn nói chuyện một lúc."

"Biết rồi." Vương hậu đáp có lệ, tiếp tục động tác.

Nhãi rồng con thấy mẹ mình vặn mãi không được lọ dưỡng ẩm, cũng chỉ đành tiến tới, vừa giận dỗi vừa kéo căng da mặt giúp mẹ mở ra.

Vương hậu thở dài: "Alpha thể lực đúng là tốt thật. Trốn học, đi chơi đàng điếm, lại bỏ về nhà trong đêm, thế mà vẫn có sức giúp mẹ. Thật là cảm động chết ta!"

Nhãi rồng: "..." Mẹ, bảo bảo thật sự muốn nói chuyện, cảm ơn ngài chưa gì đã phủ đầu ta.

Thấy vẻ mặt tố cáo đầy bất mãn của con gái, Vương hậu cũng chịu mở lời: "Nói đi, là chuyện gì lại khiến ngươi lặn lội đường xá xa xôi quay về trong đêm thế hả?"

Âu Thùy Tiệp Á Luân câu đầu tiên đã cáo trạng: "Bạch Nhiên tỷ tỷ cố tình làm khó dễ ta, khiến ta mất hết mặt mũi!"

"Ồ, nhưng ngươi làm sao lại gặp nàng? Ta nhớ ngươi đang ở Cực Quang tháp kia mà, nàng có bản lĩnh lớn cũng không đến đó được đi?" Vương hậu đây là biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

Nhãi rồng con uất nghẹn một hồi, cũng đành nói: "Mẫu thân có muốn nghe ta kể chuyện không?"

"Hả?"

Nhãi rồng tằng hắng, bắt đầu chậm rãi kể chuyện: "Chuyện kể rằng thuở xa xưa có một cô công chúa đáng thương bị người mẹ kế độc ác đầy vào đảo hoang, nàng cô đơn biết bao nhiêu, cả vũ hội cũng không thể tham gia được. Nàng như bị cả thế gian từ chối. Cho đến một ngày, nàng lấy hết can đảm chạy khỏi đảo hoang, hòng thoát khỏi trói buộc của người mẹ kế..."

Nghe một nửa Vương hậu đã nhịn không được lườm: "Đừng có bao biện cho hành vi trốn học của mình. Sai là sai."

"Nhưng mẫu hậu cũng không thể phái người đến làm ta mất mặt trước... bằng hữu ta vậy đi." Loại chuyện đi chơi bị người của phụ huynh phá đám thế này, thật quá mất mặt. Lại còn là trước Omega mình đang cua, Âu Thùy Tiệp Á Luân vô cùng không cam tâm.

"Nàng không phải do ta bảo đến, là nàng tự ý. Nàng cũng mới vừa chạy đến tìm ta nhận sai rồi." Vương hậu thở dài, chung quy vẫn lựa chọn nói đỡ cho Bạch Nhiên.

"Nàng a, đúng là có chút nóng nảy, làm ngươi không vui thật. Nhưng nàng cũng vì không yên tâm ngươi ham chơi bỏ lỡ việc học, nàng là có ý tốt. Ngươi không thể nào phát giận vì ý tốt của một Omega đi?" Vương hậu lánh nặng tìm nhẹ.

Hoàn toàn phủ nhận Bạch Nhiên gây chuyện là vì có tư tình riêng, toàn bộ đều nói Bạch Bạch Nhiên là vì Âu Thùy Tiệp Á Luân trốn học, mới cố tình đến khuyên giải. Như thế này mức độ sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Tẩy trắng cho hành động của Bạch Nhiên là vì quá nóng lòng mà hành động thiếu suy nghĩ thôi.

Âu Thùy Tiệp Á Luân biết rõ Vương hậu coi trọng Bạch Nhiên. Đối với tộc ngoại, tiểu trữ quân luôn giữ thái độ cung kính hữu lễ, càng không nói từ nhỏ Vương hậu đã luôn dạy dỗ phải phong độ với Omega, thế nên nhãi rồng con chỉ có thể ôm một bụng giận dỗi mà không biết nói gì tiếp.

Vương hậu thấy cái miệng nhãi con mình đã trề ra, buồn cười nói: "Ngươi xem ngươi có khác gì một đứa trẻ con không? Đi chơi không thành liền sẽ chạy về mách mẹ! Quỷ ranh!"

Âu Thùy Tiệp Á Luân thấy mẹ đã chủ động bỏ qua chuyện mình trốn học, cũng không có ý định nói lại với lão cha, cục tạ trong lòng nhẹ đi non nửa.

Cả hai đã ngầm tự hiểu, Âu Thùy Tiệp Á Luân bỏ qua cho chuyện Bạch Nhiên xen vào chuyện của mình, Vương hậu bỏ qua cho hành vi trốn học đi chơi. Coi như hòa nhau. Từ đầu đến cuối đều không nhắc đến sự tồn tại của Kỷ Miên, đây là mấu chốt.

Vương hậu thông qua Bạch Nhiên đã biết mức độ bảo vệ của nhãi rồng dành cho Kỷ Miên, nếu lúc này chất vấn phỏng chừng còn khiến đứa con gái dậy thì sẽ thẹn quá thành giận. Việc giáo dục con cái chú trọng mềm mỏng hơn là cứng rắn. Càng không nói tới bà lại phải giáo dục một chủng tộc khó xơi nhất tự nhiên.

Còn Âu Thùy Tiệp Á Luân thì xem Kỷ Miên là chuyện riêng của mình, đã là chuyện riêng thì trong phạm vi giới hạn không cần phải báo cáo với phụ huynh làm gì. Nói ra cũng hơi ngại ngùng, chưa có được cái danh "bạn gái" chính thức, vẫn là không nên để Kỷ Miên vướng vào phiền phức.

Chỉ là trước khi Vương hậu thúc giục nàng quay lại tháp Cực Quang. Đứng bên cửa sổ sát đất rộng lớn, bóng lưng Âu Thùy Tiệp Á Luân như hòa vào bóng trăng mờ trăng trắng. Giọng nàng nhẹ tênh: "Mẫu hậu, ta không hi vọng lịch trình của mình lần nữa bị người ngoài nắm thóp."

Vương hậu yên lặng hồi lâu, thấy nhãi rồng vẫn chưa rời đi, chỉ đành bất đắc dĩ: "Ta biết rồi."

Sau câu này, nhãi rồng liền sải cánh biến mất khỏi Vương cung.

...

Continue Reading

You'll Also Like

141K 9.1K 106
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
3.9M 377K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...
163K 10.5K 45
Bị cha đổi nguyện vọng năm lớp 10, Sương Trà phải nỗ lực thay đổi cuộc sống của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể chuyển vào một trường có tiếng...
99.1K 1.7K 20
Truyện về 1 sinh viên năm 3 vô tình bị đàn em chung nhà phát hiện ra tài khoản bí mật.