CHƯƠNG 133- MƯỢN CỚ KHOE GIÀU CÓ
"Ài..." Kỷ Miên sực tỉnh, vội cử động cơ thể, thực hiện lễ chào cúi người kém tiêu chuẩn, khách khí: "Vương hậu buổi chiều tốt lành."
Vương hậu cười lắc tay, ra hiệu cho Kỷ Miên ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ mây đặt trong vườn. Khi cả hai an vị rồi, khẽ nói: "Được rồi, đừng câu nệ như vậy. Lúc trông thấy ngươi trên báo mặc Sương Giáng ta đã luôn muốn trông thấy ngươi, cuối cùng đã thấy được rồi."
Kỷ Miên hơi bối rối gãi đầu: "Đã khiến Vương hậu chê cười."
"Sao lại là chê cười được? Lâu lắm rồi ta mới trông thấy có người mặc quần áo ta có linh khí như vậy, không phải là một cái móc treo đồ vô nghĩa! Ngươi cứ như tiên nữ vậy, thật không phụ với tâm huyết ta đổ vào thiết kế tí nào!" Vương hậu nói.
Kỷ Miên lần đầu được khen như vậy, khó tránh khỏi ngượng ngùng: "Nào có... Ta cũng chỉ là được chút da lông."
Xem tình hình thế này, coi bộ Vương hậu vẫn chưa biết quan hệ giữa nàng và nhãi rồng, trái tim Kỷ Miên chậm rãi tìm về lồng ngực bên trái yên vị. Nàng đã bảo mà, tên kia đối xử với nàng không ra gì thật, nhưng trước giờ bảo mật thông tin đều rất tốt, Ciara trừ phi bước ra ánh sáng, chứ không thể có người bóc mẽ được.
Vương hậu thở dài: "Bảo làm sao con nhãi kia lại đem đồ áp đáy tủ ra cho ngươi."
Năm đó đúng là bộ sưu tập mười hai bộ váy kinh điển của Vương hậu đã đấu giá để quyên từ thiện gây quỹ giúp đỡ ấu tể mồ côi trên thế giới, thế nhưng nhãi rồng khi đó còn nhỏ, lòng chiếm hữu cũng không nhỏ hơn phụ vương mình bao nhiêu, vậy nên cả hai cha con đã đấu nhau nảy lửa tại đại hội đấu giá, giành lấy hết váy của mẹ hoặc vợ mình về, không cho người ngoài nhúng tay vào sơ múi.
Lúc đó toàn thể các vị chính trị gia cấp cao, hoàng tộc các đế quốc đều ăn một bụng khó tiêu. Thật không hiểu nổi đế quốc nước N có ý gì luôn, đấu giá đồ của Vương hậu mà Quốc vương và Vương trữ lại chiếm hết sóng, đấu nhau đầu rơi máu chảy, nhân tiện dùng tiền tài và số vàng khổng lồ trong kho rồng nhà mình ra khoe mẽ, đúng là làm người ta giận sôi gan mà.
Đây mà là đấu giá công bằng à? Đây là cả nhà mượn cớ khoe giàu có thì đúng hơn!
Nghĩ tới đây Vương hậu cười khẽ.
Nhưng không thể phủ nhận, rồng bẩm sinh đã rất yêu thích đá quý, vàng và mấy loại đồ lấp lánh.
Thời viễn cổ, trong khi các tộc vừa tiến hóa vừa đánh nhau đầu rơi máu chảy để giành bạn tình và lãnh thổ, thì tộc rồng lại giữ tiêu chí chúa tể hòa ái, chỉ đi khắp nơi tranh thủ sưu tập vàng và châu báu, đem về lót ổ... ngủ.
Trong ổ rồng truyền đời nhà Âu Thùy sở hữu lượng vàng cao như núi, tuy nhiên vì vấn đề ổn định chính trị và nền kinh tế, trước giờ tộc rồng đều lấy vai trò là người canh giữ mà không để số vàng này lọt ra ngoài gây huyên náo nền kinh tế. Nói cách khác, tộc rồng rất giàu, nhưng vẫn luôn giấu. Đúng là làm người ta đỏ mắt ghen tị không thể làm gì hơn, ai bảo đánh không lại loài quái thú này chứ, lấy gì mà tranh giành kho báu.
Kỷ Miên nghe Vương hậu nhắc tới Âu Thùy Tiệp Á Luân, trái tim bé nhỏ lại vọt lên cổ họng lần thứ n.
"Ta... cái đó, Vương hậu, ta có thể giải thích..." Kỷ Miên nháy mắt cả đầu mồ hôi lạnh.
Vương hậu cười híp mắt nhìn bộ dáng luống cuống của Kỷ Miên. Lúc nãy trong phòng riêng, qua camera xem cô bé này catwalk, Vương hậu đã có một sự rung động không nhẹ. Đó tất nhiên là rung cảm bởi vẻ đẹp rồi.
Đơn giản là vì khí chất Kỷ Miên cơ hồ là một vạn người mới có, vừa hoang dại vừa quý phái, sự mâu thuẫn lại hài hòa thật sự khiến người ta liên tưởng mấy chữ "tà mị không kiềm chế".
Vóc người Kỷ Miên đã tốt, lúc catwalk nàng còn vận dụng lợi thế mình là diễn viên, dễ dàng truyền tải cảm xúc của mình vào hành động, khiến người ta không rời mắt được. Từng cử chỉ một dù là nhỏ nhất cũng khiến người khác phải thán phục.
Không phải ngẫu nhiên mà Kỷ Miên đâm đầu vào giới giải trí, nàng nhận ra được mình có lợi thế trời sinh như thế nào.
Vương hậu đương nhiên rất thưởng thức người tài hoa như thế. Bất quá, cô bé vừa rồi còn cao lãnh vấn đáp với một bàn hội đồng giám khảo, nay lại bộc lộ sự non nớt luống cuống vốn có của mình ra, thật sự khiến Vương hậu động tấm lòng người mẹ.
Vậy nên Vương hậu híp mắt cười: "Có gì mà giải thích, ta đoán được mà. Có phải ngươi và con nhãi nhà ta kết bạn khi ở nước ngoài không? Nhìn ngươi có chút tác phong và còn sót khẩu âm của nước M, các ngươi kết bạn với nhau ở nước M sao?"
Kỷ Miên nuốt nước bọt, ha hả: "Đại khái là thế. Lúc đó ta hoàn toàn không biết nàng là đương kim Trữ quân, bọn ta chỉ là..." Chỉ là lăn lên giường một lần ở nước M, sau đó một lần ở đây...
Vương hậu chớp mắt.
Kỷ Miên vội vàng đổi lời: "Bọn ta chỉ là tình cờ gặp gỡ, quen biết rồi kết giao thôi. Đàm đạo nhân sinh, phẩm trà ngâm thơ... Chỉ có thế."
"Ra vậy. Bảo sao con nhãi đó cứ thường xuyên trốn học về nước, hẳn là tìm ngươi đi."
"Ách..." Kỷ Miên tiếp tục đổ mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Vương hậu, Kỷ Miên có ảo giác mình đang bị vấn tội. Đệt, đệt, đệt, vì cái gì nhãi rồng kia làm bậy nàng phải chộp củ khoai lang phỏng tay này chứ.
"Ta..." Kỷ Miên ấp úng.
"Dọa ngươi rồi?" Vương hậu cười khẽ, than thở: "Đừng sợ, ta quá biết rõ tính khí nhãi con nhà ta. Chuyện mà nó muốn làm rồi, cứng đầu khó bỏ, chẳng thể nào kéo về được. Ta cũng chẳng có ý định cấm đoán nó kết giao bằng hữu. Huống hồ, ta vừa tra được chút hành tung thì con nhãi đó đã cắp đuôi chạy biến về tháp Cực Quang rồi!"
Nói đến cuối Vương hậu có chút nghiến răng nghiến lợi. Nhà có con gái lớn tuổi phản nghịch đúng là đau đầu mà! Dăm ngày vài tháng lại trốn học bỏ về nước, nếu về nước vì nhớ nhà cũng đành thôi đi, đằng này lêu lỏng bên ngoài xong thì lại chạy về chỗ học, bỏ mẹ ruột qua một bên luôn!
Kỷ Miên sâu sắc cảm thông cho Vương hậu.
Loài rồng một khi đã cứng đầu rồi, thì so với titarium còn cứng hơn gấp bội, quản không nổi!
"Mà thôi. Ngươi đừng nghĩ ta tìm ngươi là để trách phạt. Nhãi con đó từ khi sinh ra truyền thừa cái gì không truyền thừa, lại nhận lấy cái tính cách mắt cao hơn đầu của phụ vương nó, lúc nào cũng ôm một lòng không đặt thiên hạ vào mắt, bằng hữu đếm chỉ trên đầu ngón tay. Khó khăn nó chịu kết bạn với ngươi, ta cũng không phải người mẹ độc đoán tới mức cản trở quan hệ xã hội của nó."
Kỷ Miên chăm chú lắng nghe. Thầm thán phục, quả không hổ là phối ngẫu tộc rồng, thấu tình đạt lý. Lời tuy rằng có trách móc một chút họ rồng, nhưng chung quy vẫn bộc lộ sự cưng chiều và quan tâm. Có ảo giác Kỷ Miên không phải ngồi trước vị Vương hậu cao quý thiên hạ, chỉ đơn giản là một vị phụ huynh của bằng hữu thông thường. Thật sự thoải mái.
"Tuy nhiên, ta cũng có mấy lời muốn nhắc nhở ngươi. Á Luân hiện tại chưa phải lúc trình diện công chúng, nghề nghiệp của ngươi ta không có ý kiến. Nhưng nếu ngươi là bạn của nó, thì thay ta chiếu cố nó một chút, đừng để con đường chính trị của nó sau này gặp rắc rối." Vương hậu đột nhiên đổi giọng, dùng đôi mắt hồng ngọc trực diện nhìn Kỷ Miên.
Kỷ Miên suýt chút không khống chế được dựng thẳng đồng tử.
Nàng biết trong lời Vương hậu là phó thác nàng canh chừng nhãi rồng, tránh Âu Thùy Tiệp Á Luân nhảy nhót quá đà mà lên báo chí không hay. Nhưng đồng thời cũng là sự cảnh cáo như có như không, từ đầu tới cuối, Vương hậu vẫn luôn mặc định nàng là bạn bè đơn thuần của Âu Thùy Tiệp Á Luân, không hề lái theo hướng mập mờ giữa Alpha và Omega.
Nhưng như thế cũng đã đủ cho thấy lập trường của Vương hậu, từ đầu tới cuối sẽ chỉ công nhận nàng là bạn của con gái mình mà thôi.
Kỷ Miên không ngốc tới mức không hiểu.
Chỉ trong một giây, nàng nhanh chóng đeo lên lớp mặt nạ thuần thục cần khi diễn xuất. Nở nụ cười nhàn nhạt: "Về điểm này Vương hậu không cần lo lắng, ta tất nhiên là biết rồi. Trữ quân dù sao cũng là người quan trọng của công chúng trong tương lai. Ta thân là công dân nước N, ta làm sao không hiểu đạo lý đó chứ."
Vương hậu ôn nhu gật đầu: "Được thế thì tốt quá, có lời đảm bảo của ngươi ta cũng an tâm. Ài, xem ta kìa, thân là mẹ lại phải nhọc lòng người ngoài đến, chẳng dạy bảo nổi con gái mình."
"Vương hậu đừng nói thế, Trữ quân còn trẻ tuổi, hiếu động là tất nhiên."
"Chắc là ngươi cũng đói rồi? Đến, lên món đi!" Vương hậu khẽ nói xong, người hầu âu phục đuôi tôm nối đuôi nhau vào vườn hoa, bưng lên bữa thịnh soạn.
Giữa khung cảnh hoa đẹp như thơ, tiếng dương cầm từ xa nhẹ nhàng, Vương hậu lôi kéo Kỷ Miên vừa ăn vừa nói chút chuyện thú vị trong giới giải trí.
Vì là đặc thù nghề nghiệp, Kỷ Miên không quá khó ứng lời.
Nhưng sâu trong lòng, Kỷ Miên có chút khô khan hụt hẫng.
...
Kỷ Miên tách ra khỏi Vương hậu là buổi tối. Vương hậu tặng Kỷ Miên một phần đồ ngọt dát vàng đắt tiền, và còn muốn cho người đưa nàng về, nhưng Kỷ Miên đã uyển chuyển từ chối, Vương hậu cũng không miễn cưỡng.
Trên xe quay về Vương cung, ngồi ghế sau Vương hậu khe khẽ thở dài.
Vị công tước ngồi trước đeo bao tay trắng lái xe, nghe thấy tiếng thở dài của Vương hậu, gương mặt tuấn tú ân cần: "Vương hậu, người là đang lo lắng sao?"
"Ta làm sao có thể không lo được. Nhãi rồng đó từ bé đến lớn, luôn ôm tâm thế thiên hạ là phù du, đột nhiên lại nhiều lần vì một Omega mà trốn về nước, ngươi nói xem."
Vị công tước lịch thiệp kia trầm mặc mấy giây, lại tiếp lời: "Thật có lỗi thưa Vương hậu, ta thật sự nhìn không thấu Kỷ tiểu thư."
Vương hậu phóng mắt ra bên ngoài: "Ta cũng thế. Dựa theo cách nói của nàng ta, nàng ta không ngốc đâu, nhưng cũng rất khó phán đoán nàng và Á Luân tột cùng là loại quan hệ gì."
Ngừng một lát Vương hậu nói tiếp: "Quay về tiếp tục tra cho ta, rốt cục Kỷ Miên đó ở nước M ngoài chuyện theo học ở học viện điện ảnh, còn làm gì nữa không?"
Công tước thần sắc khó xử, nhưng vẫn cúc cung nghe lệnh. Chỉ có hắn biết, hồ sơ tư liệu của Kỷ Miên hoàn mỹ tới mức không chỗ chê. Thất lạc từ nhỏ, lưu lạc nước ngoài, được nhà Nam tước có tiền không có thế nhận nuôi, học ở học viện điện ảnh danh tiếng, rồi về nước nhận lại thân nhân. Toàn bộ sạch sẽ tinh tươm, thế nhưng Vương hậu vẫn không tin tưởng.
Đại khái là tấm lòng đề phòng của người mẹ đi.
...