[ABO][BHTT] Nhất Dạ Phu Thê B...

By mac_khach

155K 18.4K 2.3K

Tác giả: Mặc Khách (Mặc Gia) Tên khác: một đêm vợ chồng cả đời ân ái Nhân vật chính: Kỷ Miên × Âu Thùy Tiệp Á... More

Văn án
chương 1- nữ nhi thất lạc
chương 2- con dâu nuôi từ bé?
chương 3- đại minh tinh
chương 4- tra nữ
chương 5- scandal tung trời
chương 6- đến phim trường
chương 7- lần đầu thăm ban
chương 8- là đẹp nhưng không tục
chương 9- cúc hoa đã héo chưa?
chương 10- thích trước làm chó
chương 11- đóa hoa lạ của tộc báo tuyết
chương 12- ngươi đừng hòng đem ta đi bán
chương 13- trừ khi mắt lão tử đây mù
chương 14- oh shit, thức ăn chó đến từ chính mẹ ruột
chương 15- hey bro, game này không có mở nhạc disco hả?
chương 16- chướng mắt hết gà nhà Thịnh Đức
chương 17- một người xuất đạo cần dẫn dắt
chương 18- Ngươi mới có thai! Cả nhà ngươi đều có thai!
chương 19- hà tất bỏ mình vì một đêm xuân
chương 20- mang ta đi gặp gia trưởng
chương 21- không cho đào góc tường nhà ta
chương 22- các ngươi có gì ?!
chương 23- quản lý vàng của Thịnh Đức
chương 24- hình tượng cao quý lãnh diễm
chương 25- không phải đã chọn Nhược Uyển rồi hay sao??
chương 26- đánh chiếm giang sơn làm quà
chương 27- ta chỉ muốn tặng một cái bất ngờ
chương 28- như một cái nhược thụ
chương 29- làm bạn với loài nguy hiểm nhất tự nhiên
chương 30- Omega khó cưa đổ nhất
chương 31- là ai sủa bậy?
chương 32- tiểu nhân vô liêm sỉ
chương 33- mắt nhìn người của Tô tiền bối có vấn đề
chương 34- cùng lắm thì vặt trụi lông
chương 35- ngươi từ bao giờ có lương tâm thế hả?!
chương 36- tiểu bạch hoa xinh đẹp hiền lành
chương 37- đại lão, ngươi quá không ăn khói lửa rồi!
chương 38- một đêm vợ chồng cả đời ân nghĩa
chương 39- Omega thiên sủng
chương 40- mẫu thân cư nhiên là fan của nàng?
chương 41- mẫu thân, ngươi thật khiến ta cảm động quá rồi!
chương 42- cũng là một quản lý đáng thương
chương 43- chưa quên được người cũ là do người mới chưa đủ tốt?
chương 44- bạn gái cũ
chương 45- mẹ hết thương người ta dồi!
chương 46- muốn nổi tiếng đến điên rồi hay sao?
chương 47- khăn lau mặt và khăn chùi mông
chương 48- thích ai là họa của người đó
chương 49- ra đường làm rồng, về nhà ta là thằn lằn lửa, ok?
chương 50- không cần bán máu chó để ta húp chung đâu!!
CHƯƠNG 51- lý trí ở đâu mau trở về!
chương 52- anh hùng khó qua ải mỹ nhân
chương 53- đánh chiếm giang sơn, mười dặm hồng trang
chương 54- có một cô em chồng như ngươi, thà đi bằng đầu còn dễ chịu hơn!
chương 55- tìm ta?
chương 56- ngươi... vừa gọi ta là gì?
chương 57- đi giải sầu, vẫn nên mang theo não
chương 58- gọi ba ba!
chương 59- đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit!
chương 60- có hàng triệu trái tim vỡ vụn
chương 61- bản điện ảnh full HD không che 100%
chương 62- chúng ta có thể nói chuyện mà không cần ném thức ăn chó được không!
chương 63- các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!
chương 64- đừng trách nước biển sao lại mặn!
chương 65- "phản quốc" hơn gấp bội!
chương 66- hứ, một đám thiếu hiểu biết
chương 67- Alpha khẩu vị nặng nhất làng giải trí
chương 68- luận về mị lực của Omega
chương 69- không mau lăn qua đây chào Thái tổng?
chương 70- chỉ biết điều với người cũng biết điều
chương 71- trải nghiệm đột nhiên được thần tượng sủng ái
chương 72- khẩu khí phách lối thuộc về top 1
chương 73- tẩu tử nghịch thiên trong truyền thuyết
chương 74- vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi
chương 75- mau mau lột áo cổ vũ lão đại
chương 76- Oh shit! Phải thay lão đại bảo vệ tẩu tử!
chương 77- bỏ suy nghĩ dọa người đó đi được không?
chương 78- một chiêu trắng máu!
chương 79- chơi AxA trá hình
chương 80- vinh quang thuộc về ngươi
chương 81- tra nữ, quay xe
chương 82- vác cái thùng rác lên thảm đỏ
chương 83- đó là tân nhân Kỷ Miên sao?
chương 84- a a a, thức ăn chó!!
 chương 85- dùng thực lực tới chiến
chương 86- bên trong nữ thần là một nữ thần kinh
chương 87- đồ nhãi rồng hentai!!
chương 88- fandom tuyệt vời nhất giới giải trí!
chương 89- đó là lần cuối cùng còn thấy nhau...
chương 90- Miên tỷ!! Ngươi lại lên hotsearch!!
chương 91- ta là đồ mồm thối
chương 92- gia đây muốn làm Âu Thùy thái thái
chương 93- vừa nhìn đã biết nghèo mạt hạng rồi!
chương 94- ta là vì tốt cho đôi trẻ
chương 95- vì cái gì không nhìn trúng ta?
chương 96- ta chỉ sợ lỡ tay tiễn ngươi đi nằm ICU
chương 97- ta liều mạng với ngươi
chương 98- khụ, ngại ngùng, bạn gái cũ thôi
chương 99- ai ăn ốc lại muốn ông đây đổ vỏ??
chương 100- cảm giác bạch nguyệt quang
chương 101- vì một cảnh này, trả bằng mạng cũng đáng!
chương 102- oa, oa, oa!!!!!!
chương 103- tiểu công chúa là Miên tỷ thô lỗ
chương 104- con ruột của tác giả
chương 105- không biết tiểu tam đó là ai
chương 106- chỉ mới bắt đầu thôi
chương 107- Kỷ Miên này, giữ không được
chương 108- ngày tàn của Trầm Trí Bạch tới rồi đây
chương 109- cá chết lưới rách
chương 110- tình nguyện vì ngươi đi cả nghìn bước
chương 111- rõ ràng đang khiêu chiến với bà ta
chương 112- mau giải quyết mối mọt cặn bã đi!
chương 113- là mực thì không thể tẩy trắng
chương 114- tân nhân cỏn con
chương 115 - một vắt mì tôm còn chia đôi được
chương 116 - Kỷ sư muội đúng là thủ đoạn quá cao
chương 117 - ta đóng vai mẹ ngươi, hài lòng không?
chương 118- Động tác thuần thục này là gì? Đùa nhau à?
chương 119- một lời không hợp liền làm mẹ ngươi
chương 120- lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?
chương 121- lãnh tiền lương tháng này thì cút đi
chương 122- nha đầu ngươi nhặt tiện nghi
chương 123- ta nói rồi, nó là giả
chương 124- bị bắt cóc
chương 125- ta có cho ngươi chạy à?
chương 126- bảo tọa của ngài đây
Chương 127- hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta
chương 128- đây là đạo lý chó đẻ gì
chương 129- mỡ treo miệng mèo
chương 130- đây là nơi các ngươi có thể đến hay sao
chương 131- gọi bảo an đi
chương 132- sao đột nhiên động tay động chân vậy
chương 134- ta ngay lập tức xxx ngươi
chương 135- chúng ta sẽ cắt nhỏ trái tim này rồi xát muối vào
chương 136- Cướp vai diễn còn cos vai bị hại
chương 137- ta đã làm những gì
chương 138- không được nghi ngờ tỷ tỷ ngươi
chương 139- còn mặt mũi trở lại đoàn cơ đấy
chương 140- chó nhà ai lại nằm đây ăn vạ thế này
chương 141- ngươi đầu óc có vấn đề à?
chương 142- các vị sẽ không trác tiểu gia chứ?
chương 143- chuyện nhỏ hóa không
chương 144- thật ngại ngùng, không thứ lỗi
chương 145- gọi một tiếng "ông cố nội"
chương 146- một đời anh minh, dại dột trên giường
chương 147- chơi bắt chước mà phách lối như vậy
chương 148- vì ta không muốn nhọc lòng người ngoài
chương 149- đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng
chương 150- thỏa thuận với mẹ ruột
chương 151- sợ rằng đã tự sát
chương 152- mười hai ngày đêm không ngủ
chương 153- tên cấm
chương 154- giao phó tính mạng vào tay kẻ khác
chương 155- lại đi đến bước đường đó
chương 156- bị vả tới sưng cả mặt
chương 157- đứa trẻ đáng thương
chương 158- đường dài mới biết sức ngựa
chương 159- chưa phát huy hết thực lực
Chương 160- lấy lui làm tiến
chương 161- ấp ủ một hình bóng khác
chương 162- vì ngươi phá bỏ hết nguyên tắc
chương 163- ta
chương 164- không cần mặc quần áo, ta không ngại
chương 165- ngươi cũng đã nghiệm hàng rồi
chương 166- linh cảm của ta mạnh mẽ quá
chương 167- ngài ấy không thể bị khinh nhờn
chương 168- nghệ thuật là không có khuôn mẫu
chương 169- ghen tị tới phát điên
chương 170- nhành liễu đầu tường
chương 171- là lời đồn quá khoa trương, hay là ta nghe chưa đúng
chương 172- mắt chó nhìn người thấp
chương 173- tài nguyên công ty
chương 174- là ta nói đột ngột quá sao
chương 175- tách trà này ta đích thân trả lại ngươi
Chương 176- tự làm chuyện xấu gì, tự lãnh lấy hậu quả
chương 177- ra mắt trong tộc
chương 178- tin tử kiếp
chương 179- chỉ số quỷ súc
chương 184- tiểu thư vong ân bội nghĩa nhà họ Kỷ
chương 181- khó nói sẽ làm ra loại chuyện gì lắm
chương 182- các ngươi dám nói không ngưỡng mộ đi
chương 183- Biết, ngươi thích nữ chứ gì
chương 184- nồi lẩu đầu tiên mùa thu
chương 185- kịch bản này chắc luôn
chương 186- được đóng vai mẹ ngươi, ta rất vui
chương 187- sắp đi trộm đồ lót omega
chương 188-lão đại đã triệt sản rồi đúng không?
chương 189- hỗn chiến cướp dâu
chương 190- tới lượt ngươi đó
chương 191- cô gia
chương 192- ta tộc rồng ạ
chương 193- chuyện xưa của nhãi rồng
chương 194- cho mượn con
chương 196- nhân viên kì cựu
chương 195- con dâu tập thể
chương 197- không tin hết, cũng không phản bác hết

chương 133- mượn cớ khoe giàu có

606 91 10
By mac_khach

CHƯƠNG 133- MƯỢN CỚ KHOE GIÀU CÓ

"Ài..." Kỷ Miên sực tỉnh, vội cử động cơ thể, thực hiện lễ chào cúi người kém tiêu chuẩn, khách khí: "Vương hậu buổi chiều tốt lành."

Vương hậu cười lắc tay, ra hiệu cho Kỷ Miên ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ mây đặt trong vườn. Khi cả hai an vị rồi, khẽ nói: "Được rồi, đừng câu nệ như vậy. Lúc trông thấy ngươi trên báo mặc Sương Giáng ta đã luôn muốn trông thấy ngươi, cuối cùng đã thấy được rồi."

Kỷ Miên hơi bối rối gãi đầu: "Đã khiến Vương hậu chê cười."

"Sao lại là chê cười được? Lâu lắm rồi ta mới trông thấy có người mặc quần áo ta có linh khí như vậy, không phải là một cái móc treo đồ vô nghĩa! Ngươi cứ như tiên nữ vậy, thật không phụ với tâm huyết ta đổ vào thiết kế tí nào!" Vương hậu nói.

Kỷ Miên lần đầu được khen như vậy, khó tránh khỏi ngượng ngùng: "Nào có... Ta cũng chỉ là được chút da lông."

Xem tình hình thế này, coi bộ Vương hậu vẫn chưa biết quan hệ giữa nàng và nhãi rồng, trái tim Kỷ Miên chậm rãi tìm về lồng ngực bên trái yên vị. Nàng đã bảo mà, tên kia đối xử với nàng không ra gì thật, nhưng trước giờ bảo mật thông tin đều rất tốt, Ciara trừ phi bước ra ánh sáng, chứ không thể có người bóc mẽ được.

Vương hậu thở dài: "Bảo làm sao con nhãi kia lại đem đồ áp đáy tủ ra cho ngươi."

Năm đó đúng là bộ sưu tập mười hai bộ váy kinh điển của Vương hậu đã đấu giá để quyên từ thiện gây quỹ giúp đỡ ấu tể mồ côi trên thế giới, thế nhưng nhãi rồng khi đó còn nhỏ, lòng chiếm hữu cũng không nhỏ hơn phụ vương mình bao nhiêu, vậy nên cả hai cha con đã đấu nhau nảy lửa tại đại hội đấu giá, giành lấy hết váy của mẹ hoặc vợ mình về, không cho người ngoài nhúng tay vào sơ múi.

Lúc đó toàn thể các vị chính trị gia cấp cao, hoàng tộc các đế quốc đều ăn một bụng khó tiêu. Thật không hiểu nổi đế quốc nước N có ý gì luôn, đấu giá đồ của Vương hậu mà Quốc vương và Vương trữ lại chiếm hết sóng, đấu nhau đầu rơi máu chảy, nhân tiện dùng tiền tài và số vàng khổng lồ trong kho rồng nhà mình ra khoe mẽ, đúng là làm người ta giận sôi gan mà.

Đây mà là đấu giá công bằng à? Đây là cả nhà mượn cớ khoe giàu có thì đúng hơn!

Nghĩ tới đây Vương hậu cười khẽ.

Nhưng không thể phủ nhận, rồng bẩm sinh đã rất yêu thích đá quý, vàng và mấy loại đồ lấp lánh.

Thời viễn cổ, trong khi các tộc vừa tiến hóa vừa đánh nhau đầu rơi máu chảy để giành bạn tình và lãnh thổ, thì tộc rồng lại giữ tiêu chí chúa tể hòa ái, chỉ đi khắp nơi tranh thủ sưu tập vàng và châu báu, đem về lót ổ... ngủ.

Trong ổ rồng truyền đời nhà Âu Thùy sở hữu lượng vàng cao như núi, tuy nhiên vì vấn đề ổn định chính trị và nền kinh tế, trước giờ tộc rồng đều lấy vai trò là người canh giữ mà không để số vàng này lọt ra ngoài gây huyên náo nền kinh tế. Nói cách khác, tộc rồng rất giàu, nhưng vẫn luôn giấu. Đúng là làm người ta đỏ mắt ghen tị không thể làm gì hơn, ai bảo đánh không lại loài quái thú này chứ, lấy gì mà tranh giành kho báu.

Kỷ Miên nghe Vương hậu nhắc tới Âu Thùy Tiệp Á Luân, trái tim bé nhỏ lại vọt lên cổ họng lần thứ n.

"Ta... cái đó, Vương hậu, ta có thể giải thích..." Kỷ Miên nháy mắt cả đầu mồ hôi lạnh.

Vương hậu cười híp mắt nhìn bộ dáng luống cuống của Kỷ Miên. Lúc nãy trong phòng riêng, qua camera xem cô bé này catwalk, Vương hậu đã có một sự rung động không nhẹ. Đó tất nhiên là rung cảm bởi vẻ đẹp rồi.

Đơn giản là vì khí chất Kỷ Miên cơ hồ là một vạn người mới có, vừa hoang dại vừa quý phái, sự mâu thuẫn lại hài hòa thật sự khiến người ta liên tưởng mấy chữ "tà mị không kiềm chế".

Vóc người Kỷ Miên đã tốt, lúc catwalk nàng còn vận dụng lợi thế mình là diễn viên, dễ dàng truyền tải cảm xúc của mình vào hành động, khiến người ta không rời mắt được. Từng cử chỉ một dù là nhỏ nhất cũng khiến người khác phải thán phục.

Không phải ngẫu nhiên mà Kỷ Miên đâm đầu vào giới giải trí, nàng nhận ra được mình có lợi thế trời sinh như thế nào.

Vương hậu đương nhiên rất thưởng thức người tài hoa như thế. Bất quá, cô bé vừa rồi còn cao lãnh vấn đáp với một bàn hội đồng giám khảo, nay lại bộc lộ sự non nớt luống cuống vốn có của mình ra, thật sự khiến Vương hậu động tấm lòng người mẹ.

Vậy nên Vương hậu híp mắt cười: "Có gì mà giải thích, ta đoán được mà. Có phải ngươi và con nhãi nhà ta kết bạn khi ở nước ngoài không? Nhìn ngươi có chút tác phong và còn sót khẩu âm của nước M, các ngươi kết bạn với nhau ở nước M sao?"

Kỷ Miên nuốt nước bọt, ha hả: "Đại khái là thế. Lúc đó ta hoàn toàn không biết nàng là đương kim Trữ quân, bọn ta chỉ là..." Chỉ là lăn lên giường một lần ở nước M, sau đó một lần ở đây...

Vương hậu chớp mắt.

Kỷ Miên vội vàng đổi lời: "Bọn ta chỉ là tình cờ gặp gỡ, quen biết rồi kết giao thôi. Đàm đạo nhân sinh, phẩm trà ngâm thơ... Chỉ có thế."

"Ra vậy. Bảo sao con nhãi đó cứ thường xuyên trốn học về nước, hẳn là tìm ngươi đi."

"Ách..." Kỷ Miên tiếp tục đổ mồ hôi.

Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Vương hậu, Kỷ Miên có ảo giác mình đang bị vấn tội. Đệt, đệt, đệt, vì cái gì nhãi rồng kia làm bậy nàng phải chộp củ khoai lang phỏng tay này chứ.

"Ta..." Kỷ Miên ấp úng.

"Dọa ngươi rồi?" Vương hậu cười khẽ, than thở: "Đừng sợ, ta quá biết rõ tính khí nhãi con nhà ta. Chuyện mà nó muốn làm rồi, cứng đầu khó bỏ, chẳng thể nào kéo về được. Ta cũng chẳng có ý định cấm đoán nó kết giao bằng hữu. Huống hồ, ta vừa tra được chút hành tung thì con nhãi đó đã cắp đuôi chạy biến về tháp Cực Quang rồi!"

Nói đến cuối Vương hậu có chút nghiến răng nghiến lợi. Nhà có con gái lớn tuổi phản nghịch đúng là đau đầu mà! Dăm ngày vài tháng lại trốn học bỏ về nước, nếu về nước vì nhớ nhà cũng đành thôi đi, đằng này lêu lỏng bên ngoài xong thì lại chạy về chỗ học, bỏ mẹ ruột qua một bên luôn!

Kỷ Miên sâu sắc cảm thông cho Vương hậu.

Loài rồng một khi đã cứng đầu rồi, thì so với titarium còn cứng hơn gấp bội, quản không nổi!

"Mà thôi. Ngươi đừng nghĩ ta tìm ngươi là để trách phạt. Nhãi con đó từ khi sinh ra truyền thừa cái gì không truyền thừa, lại nhận lấy cái tính cách mắt cao hơn đầu của phụ vương nó, lúc nào cũng ôm một lòng không đặt thiên hạ vào mắt, bằng hữu đếm chỉ trên đầu ngón tay. Khó khăn nó chịu kết bạn với ngươi, ta cũng không phải người mẹ độc đoán tới mức cản trở quan hệ xã hội của nó."

Kỷ Miên chăm chú lắng nghe. Thầm thán phục, quả không hổ là phối ngẫu tộc rồng, thấu tình đạt lý. Lời tuy rằng có trách móc một chút họ rồng, nhưng chung quy vẫn bộc lộ sự cưng chiều và quan tâm. Có ảo giác Kỷ Miên không phải ngồi trước vị Vương hậu cao quý thiên hạ, chỉ đơn giản là một vị phụ huynh của bằng hữu thông thường. Thật sự thoải mái.

"Tuy nhiên, ta cũng có mấy lời muốn nhắc nhở ngươi. Á Luân hiện tại chưa phải lúc trình diện công chúng, nghề nghiệp của ngươi ta không có ý kiến. Nhưng nếu ngươi là bạn của nó, thì thay ta chiếu cố nó một chút, đừng để con đường chính trị của nó sau này gặp rắc rối." Vương hậu đột nhiên đổi giọng, dùng đôi mắt hồng ngọc trực diện nhìn Kỷ Miên.

Kỷ Miên suýt chút không khống chế được dựng thẳng đồng tử.

Nàng biết trong lời Vương hậu là phó thác nàng canh chừng nhãi rồng, tránh Âu Thùy Tiệp Á Luân nhảy nhót quá đà mà lên báo chí không hay. Nhưng đồng thời cũng là sự cảnh cáo như có như không, từ đầu tới cuối, Vương hậu vẫn luôn mặc định nàng là bạn bè đơn thuần của Âu Thùy Tiệp Á Luân, không hề lái theo hướng mập mờ giữa Alpha và Omega.

Nhưng như thế cũng đã đủ cho thấy lập trường của Vương hậu, từ đầu tới cuối sẽ chỉ công nhận nàng là bạn của con gái mình mà thôi.

Kỷ Miên không ngốc tới mức không hiểu.

Chỉ trong một giây, nàng nhanh chóng đeo lên lớp mặt nạ thuần thục cần khi diễn xuất. Nở nụ cười nhàn nhạt: "Về điểm này Vương hậu không cần lo lắng, ta tất nhiên là biết rồi. Trữ quân dù sao cũng là người quan trọng của công chúng trong tương lai. Ta thân là công dân nước N, ta làm sao không hiểu đạo lý đó chứ."

Vương hậu ôn nhu gật đầu: "Được thế thì tốt quá, có lời đảm bảo của ngươi ta cũng an tâm. Ài, xem ta kìa, thân là mẹ lại phải nhọc lòng người ngoài đến, chẳng dạy bảo nổi con gái mình."

"Vương hậu đừng nói thế, Trữ quân còn trẻ tuổi, hiếu động là tất nhiên."

"Chắc là ngươi cũng đói rồi? Đến, lên món đi!" Vương hậu khẽ nói xong, người hầu âu phục đuôi tôm nối đuôi nhau vào vườn hoa, bưng lên bữa thịnh soạn.

Giữa khung cảnh hoa đẹp như thơ, tiếng dương cầm từ xa nhẹ nhàng, Vương hậu lôi kéo Kỷ Miên vừa ăn vừa nói chút chuyện thú vị trong giới giải trí.

Vì là đặc thù nghề nghiệp, Kỷ Miên không quá khó ứng lời.

Nhưng sâu trong lòng, Kỷ Miên có chút khô khan hụt hẫng.

...

Kỷ Miên tách ra khỏi Vương hậu là buổi tối. Vương hậu tặng Kỷ Miên một phần đồ ngọt dát vàng đắt tiền, và còn muốn cho người đưa nàng về, nhưng Kỷ Miên đã uyển chuyển từ chối, Vương hậu cũng không miễn cưỡng.

Trên xe quay về Vương cung, ngồi ghế sau Vương hậu khe khẽ thở dài.

Vị công tước ngồi trước đeo bao tay trắng lái xe, nghe thấy tiếng thở dài của Vương hậu, gương mặt tuấn tú ân cần: "Vương hậu, người là đang lo lắng sao?"

"Ta làm sao có thể không lo được. Nhãi rồng đó từ bé đến lớn, luôn ôm tâm thế thiên hạ là phù du, đột nhiên lại nhiều lần vì một Omega mà trốn về nước, ngươi nói xem."

Vị công tước lịch thiệp kia trầm mặc mấy giây, lại tiếp lời: "Thật có lỗi thưa Vương hậu, ta thật sự nhìn không thấu Kỷ tiểu thư."

Vương hậu phóng mắt ra bên ngoài: "Ta cũng thế. Dựa theo cách nói của nàng ta, nàng ta không ngốc đâu, nhưng cũng rất khó phán đoán nàng và Á Luân tột cùng là loại quan hệ gì."

Ngừng một lát Vương hậu nói tiếp: "Quay về tiếp tục tra cho ta, rốt cục Kỷ Miên đó ở nước M ngoài chuyện theo học ở học viện điện ảnh, còn làm gì nữa không?"

Công tước thần sắc khó xử, nhưng vẫn cúc cung nghe lệnh. Chỉ có hắn biết, hồ sơ tư liệu của Kỷ Miên hoàn mỹ tới mức không chỗ chê. Thất lạc từ nhỏ, lưu lạc nước ngoài, được nhà Nam tước có tiền không có thế nhận nuôi, học ở học viện điện ảnh danh tiếng, rồi về nước nhận lại thân nhân. Toàn bộ sạch sẽ tinh tươm, thế nhưng Vương hậu vẫn không tin tưởng.

Đại khái là tấm lòng đề phòng của người mẹ đi.

...

Continue Reading

You'll Also Like

95.5K 2K 147
Tác Giả: Tam Tam Nương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Giới giải trí , Niên thượng...
165K 10.1K 130
Tên Gốc: Bất Như Kiến Nhất Điện/不如见一面 Tên Chính Thức: Sau khi chia tay đại tiểu thư giàu có/和豪门大小姐分手后 Tác giả: Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử Thể loại: Bách hợ...
18.4K 2.4K 32
Dù có chuyện gì đi nữa, miễn là em khóc thì đều là lỗi anh.
316K 21.4K 84
🎀 Hán Việt: Vạn nhân hiềm thân kiều thể nhược 🎀 Tác giả: Diêu Diêu Thỏ 🎀 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (79 chương + 3 phiên ngoại) 🎀 Bản edit:...