[ABO][BHTT] Nhất Dạ Phu Thê B...

By mac_khach

150K 18.2K 2.3K

Tác giả: Mặc Khách (Mặc Gia) Tên khác: một đêm vợ chồng cả đời ân ái Nhân vật chính: Kỷ Miên × Âu Thùy Tiệp Á... More

Văn án
chương 1- nữ nhi thất lạc
chương 2- con dâu nuôi từ bé?
chương 3- đại minh tinh
chương 4- tra nữ
chương 5- scandal tung trời
chương 6- đến phim trường
chương 7- lần đầu thăm ban
chương 8- là đẹp nhưng không tục
chương 9- cúc hoa đã héo chưa?
chương 10- thích trước làm chó
chương 11- đóa hoa lạ của tộc báo tuyết
chương 12- ngươi đừng hòng đem ta đi bán
chương 13- trừ khi mắt lão tử đây mù
chương 14- oh shit, thức ăn chó đến từ chính mẹ ruột
chương 15- hey bro, game này không có mở nhạc disco hả?
chương 16- chướng mắt hết gà nhà Thịnh Đức
chương 17- một người xuất đạo cần dẫn dắt
chương 18- Ngươi mới có thai! Cả nhà ngươi đều có thai!
chương 19- hà tất bỏ mình vì một đêm xuân
chương 20- mang ta đi gặp gia trưởng
chương 21- không cho đào góc tường nhà ta
chương 22- các ngươi có gì ?!
chương 23- quản lý vàng của Thịnh Đức
chương 24- hình tượng cao quý lãnh diễm
chương 25- không phải đã chọn Nhược Uyển rồi hay sao??
chương 26- đánh chiếm giang sơn làm quà
chương 27- ta chỉ muốn tặng một cái bất ngờ
chương 28- như một cái nhược thụ
chương 29- làm bạn với loài nguy hiểm nhất tự nhiên
chương 30- Omega khó cưa đổ nhất
chương 31- là ai sủa bậy?
chương 32- tiểu nhân vô liêm sỉ
chương 33- mắt nhìn người của Tô tiền bối có vấn đề
chương 34- cùng lắm thì vặt trụi lông
chương 35- ngươi từ bao giờ có lương tâm thế hả?!
chương 36- tiểu bạch hoa xinh đẹp hiền lành
chương 37- đại lão, ngươi quá không ăn khói lửa rồi!
chương 38- một đêm vợ chồng cả đời ân nghĩa
chương 39- Omega thiên sủng
chương 40- mẫu thân cư nhiên là fan của nàng?
chương 41- mẫu thân, ngươi thật khiến ta cảm động quá rồi!
chương 42- cũng là một quản lý đáng thương
chương 43- chưa quên được người cũ là do người mới chưa đủ tốt?
chương 44- bạn gái cũ
chương 45- mẹ hết thương người ta dồi!
chương 46- muốn nổi tiếng đến điên rồi hay sao?
chương 47- khăn lau mặt và khăn chùi mông
chương 48- thích ai là họa của người đó
chương 49- ra đường làm rồng, về nhà ta là thằn lằn lửa, ok?
chương 50- không cần bán máu chó để ta húp chung đâu!!
CHƯƠNG 51- lý trí ở đâu mau trở về!
chương 52- anh hùng khó qua ải mỹ nhân
chương 53- đánh chiếm giang sơn, mười dặm hồng trang
chương 54- có một cô em chồng như ngươi, thà đi bằng đầu còn dễ chịu hơn!
chương 55- tìm ta?
chương 56- ngươi... vừa gọi ta là gì?
chương 57- đi giải sầu, vẫn nên mang theo não
chương 58- gọi ba ba!
chương 59- đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit!
chương 60- có hàng triệu trái tim vỡ vụn
chương 61- bản điện ảnh full HD không che 100%
chương 62- chúng ta có thể nói chuyện mà không cần ném thức ăn chó được không!
chương 64- đừng trách nước biển sao lại mặn!
chương 65- "phản quốc" hơn gấp bội!
chương 66- hứ, một đám thiếu hiểu biết
chương 67- Alpha khẩu vị nặng nhất làng giải trí
chương 68- luận về mị lực của Omega
chương 69- không mau lăn qua đây chào Thái tổng?
chương 70- chỉ biết điều với người cũng biết điều
chương 71- trải nghiệm đột nhiên được thần tượng sủng ái
chương 72- khẩu khí phách lối thuộc về top 1
chương 73- tẩu tử nghịch thiên trong truyền thuyết
chương 74- vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi
chương 75- mau mau lột áo cổ vũ lão đại
chương 76- Oh shit! Phải thay lão đại bảo vệ tẩu tử!
chương 77- bỏ suy nghĩ dọa người đó đi được không?
chương 78- một chiêu trắng máu!
chương 79- chơi AxA trá hình
chương 80- vinh quang thuộc về ngươi
chương 81- tra nữ, quay xe
chương 82- vác cái thùng rác lên thảm đỏ
chương 83- đó là tân nhân Kỷ Miên sao?
chương 84- a a a, thức ăn chó!!
 chương 85- dùng thực lực tới chiến
chương 86- bên trong nữ thần là một nữ thần kinh
chương 87- đồ nhãi rồng hentai!!
chương 88- fandom tuyệt vời nhất giới giải trí!
chương 89- đó là lần cuối cùng còn thấy nhau...
chương 90- Miên tỷ!! Ngươi lại lên hotsearch!!
chương 91- ta là đồ mồm thối
chương 92- gia đây muốn làm Âu Thùy thái thái
chương 93- vừa nhìn đã biết nghèo mạt hạng rồi!
chương 94- ta là vì tốt cho đôi trẻ
chương 95- vì cái gì không nhìn trúng ta?
chương 96- ta chỉ sợ lỡ tay tiễn ngươi đi nằm ICU
chương 97- ta liều mạng với ngươi
chương 98- khụ, ngại ngùng, bạn gái cũ thôi
chương 99- ai ăn ốc lại muốn ông đây đổ vỏ??
chương 100- cảm giác bạch nguyệt quang
chương 101- vì một cảnh này, trả bằng mạng cũng đáng!
chương 102- oa, oa, oa!!!!!!
chương 103- tiểu công chúa là Miên tỷ thô lỗ
chương 104- con ruột của tác giả
chương 105- không biết tiểu tam đó là ai
chương 106- chỉ mới bắt đầu thôi
chương 107- Kỷ Miên này, giữ không được
chương 108- ngày tàn của Trầm Trí Bạch tới rồi đây
chương 109- cá chết lưới rách
chương 110- tình nguyện vì ngươi đi cả nghìn bước
chương 111- rõ ràng đang khiêu chiến với bà ta
chương 112- mau giải quyết mối mọt cặn bã đi!
chương 113- là mực thì không thể tẩy trắng
chương 114- tân nhân cỏn con
chương 115 - một vắt mì tôm còn chia đôi được
chương 116 - Kỷ sư muội đúng là thủ đoạn quá cao
chương 117 - ta đóng vai mẹ ngươi, hài lòng không?
chương 118- Động tác thuần thục này là gì? Đùa nhau à?
chương 119- một lời không hợp liền làm mẹ ngươi
chương 120- lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?
chương 121- lãnh tiền lương tháng này thì cút đi
chương 122- nha đầu ngươi nhặt tiện nghi
chương 123- ta nói rồi, nó là giả
chương 124- bị bắt cóc
chương 125- ta có cho ngươi chạy à?
chương 126- bảo tọa của ngài đây
Chương 127- hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta
chương 128- đây là đạo lý chó đẻ gì
chương 129- mỡ treo miệng mèo
chương 130- đây là nơi các ngươi có thể đến hay sao
chương 131- gọi bảo an đi
chương 132- sao đột nhiên động tay động chân vậy
chương 133- mượn cớ khoe giàu có
chương 134- ta ngay lập tức xxx ngươi
chương 135- chúng ta sẽ cắt nhỏ trái tim này rồi xát muối vào
chương 136- Cướp vai diễn còn cos vai bị hại
chương 137- ta đã làm những gì
chương 138- không được nghi ngờ tỷ tỷ ngươi
chương 139- còn mặt mũi trở lại đoàn cơ đấy
chương 140- chó nhà ai lại nằm đây ăn vạ thế này
chương 141- ngươi đầu óc có vấn đề à?
chương 142- các vị sẽ không trác tiểu gia chứ?
chương 143- chuyện nhỏ hóa không
chương 144- thật ngại ngùng, không thứ lỗi
chương 145- gọi một tiếng "ông cố nội"
chương 146- một đời anh minh, dại dột trên giường
chương 147- chơi bắt chước mà phách lối như vậy
chương 148- vì ta không muốn nhọc lòng người ngoài
chương 149- đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng
chương 150- thỏa thuận với mẹ ruột
chương 151- sợ rằng đã tự sát
chương 152- mười hai ngày đêm không ngủ
chương 153- tên cấm
chương 154- giao phó tính mạng vào tay kẻ khác
chương 155- lại đi đến bước đường đó
chương 156- bị vả tới sưng cả mặt
chương 157- đứa trẻ đáng thương
chương 158- đường dài mới biết sức ngựa
chương 159- chưa phát huy hết thực lực
Chương 160- lấy lui làm tiến
chương 161- ấp ủ một hình bóng khác
chương 162- vì ngươi phá bỏ hết nguyên tắc
chương 163- ta
chương 164- không cần mặc quần áo, ta không ngại
chương 165- ngươi cũng đã nghiệm hàng rồi
chương 166- linh cảm của ta mạnh mẽ quá
chương 167- ngài ấy không thể bị khinh nhờn
chương 168- nghệ thuật là không có khuôn mẫu
chương 169- ghen tị tới phát điên
chương 170- nhành liễu đầu tường
chương 171- là lời đồn quá khoa trương, hay là ta nghe chưa đúng
chương 172- mắt chó nhìn người thấp
chương 173- tài nguyên công ty
chương 174- là ta nói đột ngột quá sao
chương 175- tách trà này ta đích thân trả lại ngươi
Chương 176- tự làm chuyện xấu gì, tự lãnh lấy hậu quả
chương 177- ra mắt trong tộc
chương 178- tin tử kiếp
chương 179- chỉ số quỷ súc
chương 184- tiểu thư vong ân bội nghĩa nhà họ Kỷ
chương 181- khó nói sẽ làm ra loại chuyện gì lắm
chương 182- các ngươi dám nói không ngưỡng mộ đi
chương 183- Biết, ngươi thích nữ chứ gì
chương 184- nồi lẩu đầu tiên mùa thu
chương 185- kịch bản này chắc luôn
chương 186- được đóng vai mẹ ngươi, ta rất vui
chương 187- sắp đi trộm đồ lót omega
chương 188-lão đại đã triệt sản rồi đúng không?
chương 189- hỗn chiến cướp dâu
chương 190- tới lượt ngươi đó
chương 191- cô gia
chương 192- ta tộc rồng ạ
chương 193- chuyện xưa của nhãi rồng
chương 194- cho mượn con
chương 196- nhân viên kì cựu
chương 195- con dâu tập thể
chương 197- không tin hết, cũng không phản bác hết

chương 63- các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!

620 92 7
By mac_khach

CHƯƠNG 63- CÁC NGƯƠI KHÓC THÌ MỚI BÁN ĐƯỢC VÉ XEM PHIM CHỨ!

"Mục Kỳ, Kỷ Miên đến tạo hình!" Tổ hóa trang gọi.

Trong lúc hai người đang tạo hình, đạo diễn đi đến, dặn dò: "Mục Kỳ, Miên Miên, hôm nay cảnh quay hai người đều rất nặng. Nếu cảm thấy không ổn, thì để ta gọi điện cho quản lý hai người đến, thế nào?"

Hôm nay đều là những cảnh quay có tính bước ngoặc của bộ phim và cốt lõi trong diễn biến nhân vật, thế nên đòi hỏi rất cao. Đạo diễn không quá an tâm.

Sơ Mục Kỳ khoát tay: "Không cần đâu đạo diễn!" Đùa à, để đại ca nương kia đến, lại lải nhải đau cả tai.

Còn Kỷ Miên, dạo gần đây Lý Nhị đang tích cực đi đào tài nguyên cho Kỷ Miên, vậy nên nàng cũng không muốn làm đối phương lặn lội đến làm gì.

"Đạo diễn, ta cũng cảm thấy không cần thiết đâu ạ." Kỷ Miên lễ phép.

Trương đạo diễn gật đầu: "Vậy được rồi. Nhưng cũng không cần áp lực quá, NG vài lần cũng không sao."

...

Cảnh số 31: Phật tang tiễn biệt.

Dạo này kinh thành đang đổi gió, trời lập thu một nhà Lưu tướng quân quay về Điền viên tịnh dưỡng vì Lưu tướng quân bệnh nặng. Thực ra đó chỉ là cái cớ, vì gần đây Lưu đại thiếu gia đã bắt đầu chuẩn bị khí giới tạo phản hôn quân, vậy nên mới đưa cả nhà tránh khỏi kinh thành trước khi xảy ra binh biến.

Nơi Điền viên giữa rừng hoa phật tang. Lưu nhị tiểu thư, hoa hoa tiểu thư ăn chơi có tiếng, hiện tại đã nhận ra cuộc chiến gươm đao đang đến gần, nhưng nàng không muốn tham dự vào những cái đó.

"A Kiều, nàng có thể đợi ta không? Đợi ta từ Cẩm trấn trở về sẽ đưa nàng đi. Phụ phụ chúng ta tìm một nơi non nước hữu tình, hằng ngày nuôi gà dệt vải, mua dăm mẫu đất, sống như một hộ tá điền bình thường có được không? Nàng nguyện ý theo ta chứ?"

Lưu Tĩnh Mạn nắm tay A Kiều trong buổi hoàng hôn, dưới tán phật tang rợp trời, lặng lẽ nhưng chân tình hỏi.

Rời đi khỏi tranh đấu như vũng nước đục này, các nàng chỉ sống như những người bình thường, bình an một kiếp. Không tốt sao?

A Kiều vận một thân bạch y thêu liên hoa, tay áo thùng thình, nàng đưa tay sửa vạt áo và tay nải cho Lưu Tĩnh Mạn, nở nụ cười dịu dàng thuần tịnh: "Được, ta đợi ngươi về."

Lưu Tĩnh Mạn đeo tay nải, quyến luyến thật lâu mới cất bước giẫm lên những đóa phật tang rơi rụng rời đi. Đi vài bước lại ngoái đầu nhìn. Dưới cổng Điền viên cổ kính bạc màu sương gió, một nữ tử bạch y sạch sẽ đứng đó, trên đầu không phục sức, đẹp như một đóa hoa vừa nở, mấy ai tin nàng ấy từng lăn lộn chốn phong hoa tuyết nguyệt? Bất quá đều không quan trọng, nữ tử ấy là thê tử của nàng.

Rõ ràng lần này đi, chỉ vài ngày trở về thì có thể đem thê tử đi, làm lại cuộc đời, tương lai tốt đẹp đang ở phía trước. Thế nhưng mỗi bước chân của Lưu Tĩnh Mạn lại nặng như đeo chì, phảng phất sắp có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim. Đau đến khó thở.

"Đi đi, muộn bây giờ." Dưới mái hiên, A Kiều mỉm cười vẫy tay thúc giục.

Lưu Tĩnh Mạn gật đầu quay đi.

Cả hai chỉ kịp cười với nhau một lần giữa rừng hoa phật tang, vì sau chuyến này là sinh ly tử biệt.

Nguyên lai chúng ta sẽ không thể biết được rằng, lần đó sẽ là lần cuối cùng còn mỉm cười với nhau.

...

"Cắt! Tốt lắm!" Trương đạo diễn thập phần phấn khởi. Cảnh quay đầu tiên trong ngày một lần là qua, rất thuận lợi, thế nên ai cũng lên tinh thần. Nhân viên đoàn phim vẫn còn chìm trong cảnh diễn đẹp như tranh vừa rồi.

"Chuẩn bị chuyển cảnh! Khẩn trương lên!" Đạo diễn thúc giục, cảm giác của hai người Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên rất không sai, ông sợ làm cắt đứt mạch vai diễn của hai người.

...

Cảnh số 32: A Kiều vong thân.

Trong Điền viên có một nha hoàn to gan lớn mật, dùng xuân dược ý đồ muốn lên giường với Đại thiếu gia, vì bất thành nên sợ bị Đại thiếu phu nhân- cũng là nữ chính nổi danh ghen tuông trị tội. Nàng ta đổ tội danh lên đầu A Kiều.

Vì A Kiều xuất thân phong trần, vậy nên ai cũng tin nàng tranh thủ lúc trượng phu không có mặt, thủy tính dương hoa đi dụ dỗ Đại thiếu gia. Đại thiếu gia thì đầy mặt chán ghét, nữ chính Phương Vô Song thì đã sớm không thích A Kiều, lại luôn tôn sùng chế độ nhất phu nhất thê thời hiện đại, càng xem A Kiều như tội đồ. Vậy nên Phương Vô Song đã bảo nha hoàn mình đi giáo huấn A Kiều một chút.

Trong kịch bản nha hoàn của nữ chính, cũng là Đào Nhi do Mộ Bạch Chi thủ vai thì là một cô nương ngay thẳng nóng tính. Mắt thấy hạnh phúc của tiểu thư bị đe dọa, nha hoàn đó rất sốt sắng, nên trong cơn tức giận thay chủ đã hạ lệnh phạt trượng với A Kiều. Là năm mươi trượng. Dù rất nặng nhưng không ai đứng ra ngăn cản, vì người ta đều tin là A Kiều gieo gió gặt bão, phạt đúng tội.

Trong hoàn cảnh này, A Kiều đã bỏ mình dưới hình trượng.

"Đánh! Đánh cho ta! Tiện nhân vô liêm sỉ này!" Đào Nhi đứng trên bậc tam cấp, gương mặt nhỏ nhắn đều bị tức giận huân cho đỏ hồng, không ngừng hô đánh.

Thân bạch y của A Kiều đã sớm bị hình trượng nhuộm đỏ cả nửa người dưới, chật vật bò trên đất, cắn răng chịu đựng, môi đều bị nàng cắn đến bật máu, sắc mặt trắng bệch đau đớn...

"Ta không ngờ ngươi bây giờ đã là Nhị thiếu phu nhân, với thân phận như vậy ngươi còn chưa hài lòng hay sao? Đúng là tiện nhân lẳng lơ, được Nhị tiểu thư sủng ái như vậy vẫn còn dư tinh lực đi câu dẫn kẻ khác! Ngươi xứng với nàng sao?!" Đào Nhi trước giờ đã luôn có chút tình cảm không bình thường với Nhị tiểu thư, vậy nên lúc tức giận không kiềm chế đã bộc lộ một chút tư tâm ra ngoài.

A Kiều nén cơn đau, đứt quãng đáp: "Đào Nhi cô nương... ta không có... ta thật sự không có... ta không có phụ nàng. Cả đời này của ta có thể là kỹ nữ, là tiện nhân, là dơ bẩn... nhưng ta tuyệt không phụ nàng, tuyệt không làm điều có lỗi với nàng..."

Đáp lại nữ nhân đang cố biện bạch kia, chỉ có đòn roi từng trận nặng nề. Máu nhuộm đỏ cả rừng phật tang.

A Kiều ngước nhìn Đào Nhi và những bộ mặt đang ghê tởm xem thường mình kia, chợt nở nụ cười đau đớn tột cùng, thì thào: "Đến cuối cùng... vẫn không thể đợi nàng rồi..."

Đến lúc này giọt nước mắt đầu tiên mới rơi trên gương mặt A Kiều.

Thế nào là vạn dặm bi thương, ngắn ngủi chỉ trong một giọt nước mắt.

Thời điểm A Kiều rơi giọt nước mắt đó, ai cũng biết rằng nàng không khóc vì đau, nàng khóc vì đã không đợi được trượng phu quay về. Nàng không đợi được trượng phu mang nàng đi, làm lại cuộc đời của cả hai, không đợi được viễn cảnh tươi đẹp phía trước. Suy cho cùng, gắng gượng chạy mãi cũng không chạm được nơi hạnh phúc ấy, nàng vĩnh viễn bị bóng tối nuốt chửng.

Vì A Kiều không chịu nổi năm mươi trượng, đã tắt thở.

...

"Cắt!"

Cả đoàn phim đều bị không khí bi thương kia làm cho nghẹt thở, họ tận mắt chứng kiến hạnh phúc vốn đã sắp đến tay lại bị tàn nhẫn tước đoạt, không khỏi cảm thấy đau lòng cho A Kiều và Lưu Tĩnh Mạn. Chỉ có thể bật thốt lên, thiên đạo bất công.

Chung quanh còn chìm trong yên ắng bi thương, Kỷ Miên lại thoát vai rất nhanh, lồm cồm từ trên đất bò dậy, đi tìm nhân viên trang điểm xin chút khăn ướt, vì lúc nãy có bụi rơi vào mắt nên nàng cảm thấy rất rát.

"Miên Miên, ngươi diễn cực kỳ chân thật luôn đấy! Ta tới bây giờ vẫn còn bị ngươi làm muốn khóc! Ôi, sao A Kiều có thể đáng thương như vậy, sao không ai che chở nàng chứ, hu hu!" Chuyên viên trang điểm sụt sịt la ó, hiển nhiên là đã bị cuốn theo mạch phim luôn rồi.

Kỷ Miên cười cười: "Cảm ơn Tô tỷ khen ngợi nha."

Trương đạo diễn vẻ mặt phấn khởi đi đến: "Tốt, tốt lắm! Khóc cực kỳ đẹp!"

"Ha ha, đạo diễn quá khen rồi. Không lẽ bình thường ta cười không đẹp sao?" Kỷ Miên trêu ghẹo.

"Đương nhiên là đẹp rồi!" Trương đạo diễn chân thành tán thưởng. Ông lúc đầu cũng có hơi lo sợ Kỷ Miên quá xinh đẹp, liền sẽ trở thành bình hoa, nhưng sự thật chứng minh mắt nhìn người của ông đã rất tinh chuẩn.

Lập tức rất nhiều nhân viên nữa tiến đến khen ngợi, có người còn lau nước mắt ồn ào đòi đạo diễn sửa kịch bản, để Lưu Tĩnh Mạn kịp trở về cứu A Kiều. Kết quả đạo diễn chỉ ha hả cười. Đùa à, các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!

"Sư muội đúng là không tệ a." Mộ Bạch Chi đang dặm phấn cũng vội vàng khen ngợi. Thực tế bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt rồi, chỉ là một vai diễn thấp hèn tiện nhân, còn đi lãnh cơm hộp sớm, thế mà xúm vào khen ngợi cái gì!

Sắc mặt Tô Manh ngồi dưới tán dù xa xa cũng không khá hơn là mấy.

Rất nhanh đạo diễn đốc thúc trang điểm sửa soạn lại, sau đó lại quay tiếp cảnh tiếp theo.

...

Cảnh số 33: Lưu Tĩnh Mạn hắc hóa.

Lúc Lưu Tĩnh Mạn quay về đã là ba ngày sau đó. Thi thể A Kiều vì bị xem là thấp kém nên không được vào phần mộ Lưu gia, bị tôi tớ quấn cho cái chiếu rách và vứt ngoài bãi tha ma.

"Nhị tiểu thư, nàng ta là chết đúng tội! Hạng nữ nhân tầm thường lại thủy tính dương hoa như vậy, chết không đáng tiếc, ngươi không cần vì thế mà đau lòng! Nàng không xứng với ngươi!" Đào Nhi bắt lấy tay áo Lưu Tĩnh Mạn, gấp gáp nói.

Lưu Tĩnh Mạn hãy còn ngơ ngác. Rõ ràng thê tử nàng mấy ngày trước còn đứng trước mặt tiễn biệt, đảo mắt nói không còn là thế nào. Lưu Tĩnh Mạn hung hăng gạt tay Đào Nhi ra, chật vật lảo đảo chạy đến bãi tha ma. Cuối cùng dưới một góc phật tang tiêu điều cũng tìm thấy thê tử của mình, cả người không toàn vẹn, bọc trong cái chiếu rách.

Kỷ Miên lúc đó có chút kháng nghị, chết ba ngày trong tình trạng đấy thi thể phải sưng trướng và bốc mùi rất nặng, nhưng đạo diễn lại bảo tổ hóa trang chỉ trang điểm cho nàng chật vật đi một tí thôi. Thật không logic, à mà thôi, phim ảnh cần gì logic.

Lưu Tĩnh Mạn run rẩy ôm lấy thê tử của mình vào lòng, đưa tay vuốt lấy gò má bẩn hề hề của người trong lòng, lau đi nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy vĩnh viễn đã không mở ra một lần nào nữa. Nàng ấy đã chịu những đau đớn gì kia chứ, vậy mà nàng lại vô dụng không bảo vệ được nàng ấy...

"Xin lỗi, là ta về trễ rồi..." Lưu Tĩnh Mạn nghẹn ngào.

Lưu Tĩnh Mạn ôm chặt lấy A Kiều, gục xuống khóc không thành tiếng. Cỗ bất lực và bi thống bao trùm cả đời người...

Tại sao, tại sao, tại sao?!

Tại sao các nàng đã cố gắng như vậy, chỉ một chút nữa thôi là có thể rời đi rồi, tại sao vẫn không buông tha cho các nàng? Tại sao lại cướp mất thê tử của nàng... Rốt cục các nàng đã sai ở đâu, vì cớ gì thiên đạo lại tàn nhẫn như vậy?

Các nàng không cần quyền thế, chỉ cần bình an một đời... điều đó xa xỉ đến vậy sao?

Lưu Tĩnh Mạn hai hàng nước mắt ngửa đầu lên trời, thét một tràng dài xé thủng cả rừng hoa phật tang.

Một tràng dài bi thương đến đỉnh điểm này, trái tim của người xung quanh đều như bóp nghẹt lại. Có người không khống chế được đã bật khóc.

Chung quy sức người không thắng nổi trời xanh, chạy mãi vẫn chìm trong sự trêu cợt của ý trời.

...

Continue Reading

You'll Also Like

275K 27.8K 62
Sau khi cá mặn xuyên sách, phát hiện cả nhà đều là vai ác Tác giả: Trĩ Đường Tình trạng: Hoàn thành Tình trạng edit: Đang chạy Thế loại: Nguyên sang...
36.5K 2.9K 52
Thể loại: Xuyên không, nữ phụ văn, H văn, Nữ phụ, HE Tác giả: Dyem Tình trạng: Ongoing Văn án: Nam Diễm xuyên không, cô trở thành nhân vật có chức...
32.9K 2.8K 90
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...
54.5K 6.5K 96
TG: Thả Phất Thể loại: Đammy, Xuyên Không, Tinh Tế, Bánh Bao, Ẩm Thực -- Ninh Vân Dập xuyên không, tin tốt là nguyên chủ có gia thế hiển hách, mẫu th...