Phiên ngoại 1

943 36 11
                                    

NHẬT KÍ TRƯỞNG THÀNH CỦA TẢ TIỂU LANG 1

Tháng bảy kinh đô đặc biệt nóng, Tả Tiểu Lang không sợ lạnh lại cực kì sợ nóng. Vừa đến hè liền hận không thể cởi sạch trơn.

Trong thư phòng, thanh âm của Ôn Thư Minh khàn khàn trầm thấp như khúc hát ru, kèm theo tiếng ve sầu ngoài cửa sổ thúc giục người ngủ.

Hai thùng băng đặt ở chỗ cách bọn họ không xa, Tả Tiểu Lang thừa dịp phu tử không để ý, lặng lẽ đem hai thùng băng đến bên cạnh mình chân dán vào thùng băng, thoải mái đến mức thở ra một hơi.

Dương Trình Nghĩa quay đầu lại, vụng trộm vò viên giấy nện vào đầu Tả Tiểu Lang. Nó trừng mắt cười không có tốt.

Dương Trình Nghĩa là thư đồng thứ hai được thái tử chọn. Con trai trưởng nhỏ nhất của Ngự sử Dương gia, ở nhà có phần được cưng chiều, thông minh lanh lợi, lớn lên cũng rất đáng yêu.

Đáng tiếc, Tả Tiểu Lang không làm sao chào đón nó, bé đẩy thùng băng ra, nhặt giấy trên mặt đất giơ lên lớn tiếng nói: "Phu tử, có người ném giấy lung tung."

Ôn Thư Minh và Chiến Trạch Thiên đồng loạt quay đầu lại, nhìn đến mức Dương Trình Nghĩa đỏ mặt. Trong phòng này chỉ có bốn người, dù cho Tả Tiểu Lang không chỉ mặt gọi tên mọi người cũng biết người ném giấy là ai.

Nó ở trong lòng vẽ lên một bút cho Tả Tiểu Lang, sau đó trên mặt mang ý cười đứng dậy. Không nhanh không chậm nói: "Phu tử thứ tội, đệ tử chỉ là có một vấn đề muốn hỏi Lục thế tử, lại không muốn cắt ngang bài giảng của ngài, mới đưa ra hạ sách này."

Ôn Thư Minh đi đến bên cạnh nó, dùng thước gõ bàn nó: "Đưa tay ra."

Dương Trình Nghĩa nhớ tới mùi vị lần trước bị thước đánh, tươi cười trên mặt cứng lại, run rẩy duỗi nắm tay ra, sau nửa ngày mới mở ra lòng bàn tay.

"Ba ba ba" ba tiếng giòn vang đi qua, vốn lòng bàn tay trắng nõn nhiều thêm ba vệt hồng, Dương Trình Nghĩa cắn răng không để bản thân phát ra một chút âm thanh.

"Được rồi, nói đi. Vấn đề gì cần phải lúc lên lớp hỏi?"

Dương Trình Nghĩa trưng ra khuôn mặt tươi cười trả lời: "Học sinh thấy Lục thế tử vóc dáng nhỏ bé lại ngồi cuối cùng, vị trí kia "hơi lạnh" nặng nhất, học sinh sợ thân thể của hắn bị lạnh, muốn hỏi hắn có bằng lòng đổi vị trí với học sinh hay không?"

"Không đổi." Tả Tiểu Lang giang hai tay bảo vệ vị trí của mình.

Tuổi của bé nhỏ, người thấp. Bởi vậy Chiến Trạch Thiên cố ý bảo người làm cho bé một cái bàn nhỏ ước lượng theo thân thể. Lại bởi vì trình độ giảng bài không giống, cho nên vị trí của bé ở phía sau hai người.

Chiến Thiên Trạch liếc nhìn hai thùng băng một trái một phải, lên tiếng nói: "Biểu đệ tuổi nhỏ, không thể tham lạnh. Vẫn là chuyển đến bên cạnh cô ngồi."

Từ sau khi Tả Tiểu Lang vào cung, Chiến Thiên Trạch liền khăng khăng làm theo ý mình muốn Tả Tiểu Lang gọi "Biểu ca". Giống như muốn quan hệ của hai người thân thiết hơn.

Tả Tiểu Lang đối với xưng hô không có cảm giác, thích kêu cái gì thì kêu. Dù là bị Chiến Thiên Trạch dụ dỗ gọi "thái tử ca ca" cũng ngoan ngoãn gọi.

TRỌNG SINH CHI NHẤT PHẨM PHU NHÂNWhere stories live. Discover now