chương 176-180

934 50 23
                                    

CHƯƠNG 176

Ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên mặt một thanh niên đẹp trai có tài lướt qua, trong lòng thầm than: Quả nhiên không hổ là phủ Trấn quốc công, tùy tiện xách ra một người cũng không khác quan lão gia là bao nhiêu, lại nghĩ đến trong này có vài người chức quan còn cao hơn cả mình, Tả Thiệu Khanh liền bình thường trở lại.

Người canh cổng nhà Tể tướng địa vị tương đương với quan thất phẩm triều đình, huống chi những người này điều là quản sự bên trong phủ Trấn quốc công.

"Các ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện lớn của đời người, ta và Lục công gia đều muốn để cho các ngươi tự làm chủ, nếu là nhìn trúng người nào, hỏi ý kiến của bọn họ, chỉ cần song phương đồng ý thì được."

Tình cảnh này có thể so với hoàng đế tuyển tú, như thế so với hai người không gặp mặt không nói chuyện liền kết hôn thì tốt hơn, lỡ như chọn sai người cho bọn họ, còn không phải oán hận hai người họ cả đời sao?

Bốn đại nha hoàn mặt như hoa đào, nhiều lần hướng Tả Thiệu Khanh nháy mắt, rõ ràng bị tình cảnh này làm xấu hổ đỏ mặt.

"Đừng đều đứng đấy nữa, chỉ cần việc thành, từ sính lễ đến đồ cưới đều do trong phủ xuất ra." Nếu có thể một lần duy nhất giải quyết toàn bộ, đó mới gọi là hoàn mỹ.

Lục Tranh hiển nhiên chính là có loại ý nghĩ này, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Lại cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu chưa quyết định liền do bản công tự mình kết duyên."

Lập tức các nam nhân đều rục rịch, ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên người Ẩn Nhất đảo qua, âm trầm nói: "Nếu là trong nhà đã có hôn ước liền tự động đứng ra, đừng để đến cuối cùng lại gây ra chuyện chê cười."

Ẩn Nhất chết tiệt này, sẽ không phải muốn bắt cá hai tay chứ? Đã có La Tiểu Lục còn muốn cưới vợ?

Cũng may y vừa dứt lời, Ẩn Nhất là người đầu tiên đứng ra, Tả Thiệu Khanh thậm chí còn chú ý tới vẻ mặt hơi hụt hẫng của bốn nha hoàn, mà các nam tử đợi được chọn thì nhẹ nhàng thở ra.

Ẩn Nhất từng là ẩn vệ đứng đầu phủ Trấn quốc công, người từng nhìn thấy hắn ta cũng không nhiều, nhưng mọi người đều biết có một người như vậy, là tâm phúc của Lục công gia, hôm nay ngay cả Tam gia cũng đối với hắn ta trọng dụng có hơn.

Cho dù trên diện mạo của Ẩn Nhất có chỗ thiếu hụt, nhưng khó dấu được khí thế mạnh mẽ trên người hắn ta, nam nhân như vậy ở trong mắt người biết nhìn không nghi ngờ gì chính là rất tốt.

Sau đó lại có hai ba nam tử đứng ra, chỉ là nhìn qua nét mặt của bọn họ, Tả Thiệu Khanh nhìn ra bọn họ có chút tiếc nuối.

Này cũng có thể hiểu được, lúc người trong nhà đính hôn cho bọn họ không thể nào để cho bọn họ gặp mặt, bọn họ chỉ sợ ngay cả vị hôn thê là tròn là dẹp cũng không biết, mà lúc này, mấy đại mỹ nhân Hồng Diên nhưng lại sống sờ sờ ngay trước mặt, có thể nào không động tâm?

Lục Tranh đút vào trong miệng Tả Thiệu Khanh một miếng bánh ngọt, để cho y ngồi xuống ở bên cạnh mình, cắn lỗ tai y nói: "Xem ra em thật sự là quá rảnh rỗi, vậy mà quan tâm loại việc vớ vẩn này."

TRỌNG SINH CHI NHẤT PHẨM PHU NHÂNOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz