179 - Hai Người Phụ Nữ Mang Thai

698 9 1
                                    

Nhà họ Lệ.

Củng Dụ cẩn thận nhìn Lệ Cảnh Vân.

Bên trong phòng khách bầu không khí ngưng trệ, hít thở không thông, Thẩm Tĩnh Mạn trầm mặc: "Ông à, nhiều năm như vậy, tôi và cả hai chị em họ đều hồ đồ, bởi vì tôi nghĩ gia đình hòa thuận thì sẽ hưng thịnh, nhưng chuyện thằng hai làm hôm nay, ông cũng nên nói một chút, riêng cá nhân tôi, tôi tuyệt đối tin tưởng Vinh Thiển."

"Ôi, chị đương nhiên là phải tin tưởng vợ của con trai mình rồi."

Thẩm Tĩnh Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Củng Dụ: "Đợi đứa bé được sinh ra, tôi xem cô thử có muốn hay không tôi cắt miệng cô."

"Này, nói không chừng lại là cháu trai của tôi thì sao?"

Lệ Cảnh Vân đứng lên, quay sang đấm Lệ Cảnh Tầm một quyền.

"Ai da! Lão gia!" Củng Dụ sợ hãi kêu lên, đi tới.

Lệ Cảnh Vân xoay người rời đi, anh vỗ vỗ mặt, mắt thấy Củng Dụ đi tới, anh ta động thân, khóe mắt cười như cũ: "Mẹ, con không sao, không chết được."

"Ba con cũng thật là, xuống tay nặng như vậy."

Lệ Cảnh Tầm nhìn về phía Thịnh Thư Lan ngồi trên ghế sô pha, anh nháy mắt với cô, ý bảo cô cùng anh ra ngoài.

"Mẹ, mẹ giúp con làm một chút đồ ăn, lúc tối con chưa ăn được miếng nào."

"Được, được."

Lệ Cảnh Tầm bàn tay xoa xoa ghế ngồi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Tĩnh Mạn đi nhanh lên lầu tìm Lệ Cảnh Vân, lúc này không thể để cho hai mụ hồ ly tinh kia ở bên tai ông mà thổi gió*.

(*ý nói là nói này nói nọ, không có ý tốt, kiểu như châm dầu vào lửa)

Thịnh Thư Lan cúi thấp đầu đi ra bên ngoài, Lệ Cảnh Tầm đứng trước giàn hoa, nụ hoa đung đưa trong gió, Thịnh Thư Lan đứng bên cạnh anh: "Anh hà cớ gì phải làm thế?"

"Anh nếu không như vậy, anh còn có thể lấy em sao?"

Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn phía sau, xác định không có ai, lúc này mới lên tiếng: "Nhưng chúng ta cũng không thể làm như vậy, càng không thể liên lụy tới đứa bé trong bụng Vinh Thiển, đứa bé vô tội."

"Ở trong cái nhà này, ai sinh ra cũng mang nghiệp chướng nặng nề. Ai không vô tội, là em sao?"

Thịnh Thư Lan bị anh nói một câu làm cô không nói được gì: "Em không nghĩ tới anh lại làm như vậy, anh thu tay lại không được sao?"

"Tên đã căng trên cung thì không thể rút lại được, việc đã đến nước này, đường lui toàn bộ đã bị phá hỏng." Lệ Cảnh Tầm giơ tay lên, đưa tay nắm một đóa hoa hồng nở rộ: "Thư Lan, anh có chuyện này cần em làm, em có thể chứ?"

Ánh mắt Thịnh Thư Lan né tránh, hai tay khẩn trương nắm lại.

Lệ Cảnh Tầm đem đóa hoa ngắt ra, Thịnh Thư Lan nhìn anh, nghĩ đến lời Lệ Cảnh Trình nói: "Em, em có chuyện muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?"

"Cái kia, SMX có liên quan tới anh sao?"

Lệ Cảnh Tầm đem đóa hoa cài lên đầu cô, đầu ngón tay anh bỗng ngừng lại: "Lời anh ta nói mà em tin sao?"

Thà Đừng Gặp Gỡ - Thánh YêuWhere stories live. Discover now