82 - Phòng Số 1001, Đưa Thẻ Phòng Năm Đó Cho Cô

887 16 5
                                    

Đáy mắt Lệ Cảnh Trình sắc bén và tối tăm, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này, điều quan trọng nhất bây giờ là dập tắt lửa trong người Vinh Thiển.

Tay anh quấn chặt cô vào trong ngực. Cơ thể Vinh Thiển nóng như lò lửa, vừa chạm được vào ngực Lệ Cảnh Trình đã không chịu nổi.

Cô nhiệt tình như lửa, kéo Lệ Cảnh Trình ngã xuống giường rồi ngồi đè lên anh.

Bàn tay người đàn ông khẽ vuốt ve trên thắt lưng cô, không có động tác thâm nhập, đầu ngón tay vẫn chỉ mơn trớn qua lại. Vinh Thiển thở phì phò nặng nề, lý trí đã hoàn toàn tan tác. Lúc này cô chỉ có một ý niệm, ăn hết ăn hết, hung hăng ăn hết, dùng sức ăn hết.

Khi khao khát của cô càng lúc càng lớn, hai tay Lệ Cảnh Trình giữ chặt hông cô, không cho cô nhỏm dậy. Thật quyến rũ mị người, eo Vinh Thiển bắt đầu giãy dụa, miệng phát ra tiếng ríu rít như chim kêu.

"Nhìn rõ không? Anh là ai?"

Thời khắc đặc biệt như lúc này, Lệ Cảnh Trình quyết không cho phép Vinh Thiển coi anh như bình chữa cháy, cũng không được tự coi anh thành người khác.

Vinh Thiển không chịu. Cô hơi hé mắt, bóng người trước mặt mơ hồ, cô chu cái miệng nhỏ muốn hôn tới.

Lệ Cảnh Trình giơ ngón trỏ ngăn không cho cô hôn. Đầu ngón tay gạt mấy sợi tóc trên mặt cô: "Trả lời anh."

Vinh Thiển há miệng cắn ngón tay anh. Tay kia của anh dán sát vào lưng cô, mạnh mẽ áp cô tới gần mình: "Anh là ai?"

Cô lắc lắc đầu, ráng mở to hai mắt, bộ dạng này thật giống đang say rượu, đáng yêu cực kỳ.

"Anh ngốc hả?" Vinh Thiển bất mãn lầm bầm: "Anh là Lệ Cảnh Trình."

Lúc này người đàn ông mới hài lòng, khóe miệng nở ra nụ cười; bởi vì nụ cười này mà ngũ quan như điêu khắc lại càng sinh động câu người. Lệ Cảnh Trình xốc chăn trên giường qua, vội vàng áp Vinh Thiển xuống dưới thân.

...

Không hiểu sao Lâm Nam lại chợt thông minh hẳn, đã đoán được chuyện này từ đâu mà ra.

Hạ Nhân tay cầm hai chiếc điện thoại, vẻ mặt thận trọng đứng yên ở cuối giường: "Các cậu đừng có kêu lên, thật đó."

"Hạ Nhân, có phải cô cho tụi tôi dùng thứ gì phải không?"

"Không có, tôi không có." Hạ Nhân xua tay liên tục. Đêm nay, cô chỉ có thể trông cậy tác dụng của thuốc mau qua, có như thế cô mới có thể tìm đại một lý do nào đấy.

Lâm Nam tay chống mép giường, đi lấy điện thoại của khách sạn ở tủ đầu giường; Hạ Nhân vội vàng bước tới rút dây điện thoại ra.

Hạ Mộ tay đang siết chặt cổ áo: "Hạ Nhân, cô không cho tụi tôi đến bệnh viện, cứ như vậy thật sự sẽ có chuyện. Cô cho tụi tôi uống thuốc phải không?"

"Tôi không có!" Hạ Nhân cao giọng, lắc đầu.

"Mẹ kiếp!" Lâm Nam khẽ chửi: "Thiển Thiển đâu rồi?"

"Các cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả." Hạ Nhân đi qua một bên, cô càng lúc càng thấy sợ hãi, lúc cô bỏ thuốc cũng không biết có thể xảy ra án mạng. Cô đi vào toilet gọi điện thoại cho Chu Đình Đình.

Thà Đừng Gặp Gỡ - Thánh YêuWhere stories live. Discover now