Phần 3 - Chương 33.3: Đại thiếu gia nhà giàu (7)

6K 533 24
                                    


Editor: Senk + Dương Thùy

Beta: Cà ri

A Yên từ trên người hắn đi xuống, cười khẽ một tiếng, tiếng cười cực kỳ dễ nghe, nhưng mặt nạ da heo xấu xí như vậy, cho dù tiếng cười có hay thế nào đi chăng nữa, cũng có thể đem dọa bất kỳ người đàn ông nào mềm nhũn.

"Con mẹ nó, Angelina, cô dám chơi tôi, cô đem lão tử doạ đến phát bệnh, xem tôi sử cô như thế nào —— " Hai mắt Niếp Thắng Hòa bốc lửa, nhìn cửa đóng chặt, lớn tiếng hét: "Người đâu! Các người chết hết rồi sao? Đến —— "

A Yên vừa cười một tiếng, không chút hoang mang mặc quần áo, giọng nói tràn đầy trào phúng: "Đừng kêu, gọi rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu anh đâu —— tiểu xử nam."

Niếp Thắng Hòa sử dụng tố chất rèn luyện hàng ngày của mình, hắn dùng sức giãy dụa, đáng tiếc bị còng tay trói buộc, không thể động đậy được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, sau một lát, chậm rãi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: "Cô không phải Angelina, cô là ai?"

A Yên đứng ở bên giường, nhìn thân thể trần trụi không che đậy của hắn.

Niếp Thắng Hòa nhìn người khác quen rồi, đây là lần đầu tiên bị người nhìn chằm chằm như thế này, cảm giác mình đang bị sỉ nhục, lại như miếng thịt nằm trên thớt tùy người đánh giá —— phi, hắn mới không phải thịt.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy đàn ông thô to giống như lão tử à?"

A Yên khoanh tay, đánh giá hắn, mở miệng: "Ừm. . . Trong mười người đàn ông, thì có ba người ngắn, sáu người nhanh, còn một người thì vừa ngắn vừa nhanh, so với tưởng tượng của tôi thì càng không dùng được, cũng chỉ có mỗi gương mặt miễn cưỡng có thể nhìn. Ai, thật thiệt thòi."

Lời này nghe rất quen tai, giống như đã nghe thấy ở chỗ nào đó.

Niếp Thắng Hòa còn chưa nghĩ ra, mặt có chút hồng, tức giận nói: "Cô thối lắm! Nếu không phải cô đột nhiên mở đèn lên, lão tử bị khuôn mặt buồn nôn này của cô dọa sợ, sẽ nhanh như vậy sao?"

A Yên thở dài: ". . . Vừa ngắn vừa nhanh cũng thôi đi, lại còn mạnh miệng giữ mặt mũi, thật đáng thương."

Niếp Thắng Hòa chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, tức đến nỗi phát điên: "Cô có gan thì thả lão tử ra, lão tử để cô mở mang —— Mẹ, dựa vào cái gì muốn lão tử cho cái đầu heo như cô mở mang kiến thức, cô thả tôi ra, nếu không tôi cho cô biết cái gì là hối hận cả đời!"

A Yên không thèm để ý tới hắn, mặc quần áo tử tế, đi tới một bên, lấy từ trong túi để trên bàn ra một thứ cho hắn: "Tuy rằng không hài lòng lắm, nhưng vẫn phải trả phí qua đêm, quy tắc nghề nghiệp là vậy, không còn cách nào. Túi lạp xưởng nhỏ này cho anh mang về, coi như là một chút tâm ý của tôi."

"Con mẹ nó! " Cái túi lạp xưởng còn toả ra hơi lạnh của tủ lạnh, đột nhiên bị ném lên đùi hắn.

Cả người Niếp Thắng Hòa run lên, hút ngụm khí lạnh, lại mắng vài câu, cúi đầu nhìn xuống—— hạn sử dụng in trên bao bì, vừa đúng ngày mai hết hạn sử dụng.

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi VũWhere stories live. Discover now