Q2_ Chương 23: Gặp nhau (Hai)

1.6K 33 1
                                    

"Mau đuổi theo."

Bóng dáng vừa động, Khúc Vô Nham, đám người Dương Thành, không chút nghĩ ngợi vội vàng lao tới hướng Quân Lam Tuyết biến mất, không quan tâm bầy sói có phát hiện họ hay không, rất sợ nếu chậm một bước Quân Lam Tuyết sẽ xảy ra chuyện.

Tốc độ bầy sói rất nhanh, chạy được một lúc, trên trán Quân Lam Tuyết đã rịn mồ hôi, quay đầu lại nhìn, bầy sói vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau, lông mày nàng nhíu chặt hơn, xem ra phải tìm một chỗ để trốn, nếu không đợi đến lúc thể lực hao hết, thì chỉ có thể chờ chết thôi.

Nghĩ vậy, nàng đột nhiên thả chậm bước chân, ánh mắt rơi vào một sơn động không xa, cái sơn động này cao khoảng ba trượng, chính giữa đặt một tảng đá thật lớn, trên tảng đá còn có một hang nhỏ, xem ra chỉ có thể đến nơi đó tránh trước một lúc thôi.

Ý định bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ ngợi), Quân Lam Tuyết không nghĩ ngợi nữa, đột nhiên tốc độ tăng nhanh hơn, chạy về hướng sơn động.

Sơn động cao ba trượng, từ xa nhìn chẳng cao lắm, nhưng đến gần mới phát hiện muốn đi lên cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng mà Quân Lam Tuyết không thể lãng phí thời gian để trèo lên, vội vàng do dự một chút, nàng đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ, chủy thủ này là Khúc Vô Nham khi thấy chủy thủ mà nàng mang theo bên mình đã đánh mất, lại
lần nữa cho nàng một thanh để phòng thân, đem chủy thủ cố định vững vàng trên vách đá của sơn động, sau đó mượn lực mà nhảy lên, thành công lên khối đá khổng lồ kia.

Bầy sói bên dưới sơn động thấy Quân Lam Tuyết ở trên đó, không cam lòng rống giận, phát ra từng đợt âm thanh kinh khủng lại chói tai, Quân Lam Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn xuống mấy trăm con sói hung ác dưới kia, da đầu không khỏi phát run, nhiều sói như vậy, nếu mà thật sự bị bao vây, nhất định sẽ bị ăn đến nỗi xương cốt cũng không còn.

Lúc nàng đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, một lực lớn đem nàng kéo về một hướng không biết địa phương nào.

"Người nào. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Miệng bị che, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Xuỵt, đừng lên tiếng?"

Quân Lam tuyết hơi sững sờ, thanh âm này. . . . . . Tô Lăng Trạch? Hắn tại sao lại ở chỗ này?

Không để nàng suy nghĩ nhiều, Tô Lăng Trạch nắm chặc thân thể của nàng, rẽ vào một Ám Huyệt nhỏ hẹp ở bên trong, này Ám Huyết cách này sơn động không tới một trượng, Ám Huyết không lớn, nhỏ hẹp chỉ có thể dung nạp một người, vì vậy hai người núp ở nơi đó, có vẻ quá chật chội, thân thể của hai người cơ hồ là dính vào thành một khối .

"Tô Lăng Trạch, thật sự là ngươi?"

Nhìn thấy Tô Lăng Trạch luôn cao quý hờ hửng, giờ pút này lại chật vật dị thường, trong lòng Quân Lam Tuyết liền giật mình, một cảm xúc không biết tên từ sâu trong đáy lòng dâng lên, có cao hứng, có kích động, càng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm, hắn thoạt nhìn tuy rằng chật vật một chút, nhưng không có chuyện gì.

"Tiểu nô tài. . . . . ."

Giọng nói Quân Lam Tuyết vừa dứt, bên môi hắn tràn ra một đạo âm thanh thì thầm mơ hồ không rõ, giống như muốn xác định nàng chân thật tồn tại, đôi tay Tô Lăng Trạch buộc chặt, ôm lấy Quân Lam Tuyết vào trong ngực, thật chặt, như muốn đem nàng dung nhập vào thân thể mình.

SỦNG PHI CỦA VƯƠNG: ÁI PHI THIẾU QUẢN GIÁOWhere stories live. Discover now