Chương 82 (1)

7.8K 293 37
                                    


Năm Quang Nhật thứ tám, hoàng cung Bách Phượng đón xuân trong một bầu không khí ảm đạm. Hoàng tộc họ Tống vừa mất đứa trẻ đầu tiên. Tứ phi lại bớt đi một người. Hoàng đế vì việc này mà nổi cơn thịnh nộ, chẳng buồn đón giao thừa cùng hoàng hậu. Đây đã là năm thứ hai đêm giao thừa ở Triêu Lan cung thiếu vắng long nhan. Chuyện xấu đồn xa, chẳng bao lâu, đến cả văn võ bá quan cũng bắt đầu ngờ vực rằng hoàng đế đã ghét bỏ hoàng hậu rồi.

Liễu Yến Yến đã thành kẻ vô dụng. Đứng đầu chúng phi hiện nay chỉ còn ta và Triệu Lam Kiều. Nhưng dẫu có được sủng ái thế nào thì ta vẫn là công chúa nước khác, Triệu Lam Kiều mới là người có khả năng ngồi lên hậu vị. Hướng gió thay đổi, hậu cung cũng bắt đầu sục sôi. Lãng Hà cung ngày nào cũng tấp nập người tới thăm hỏi. Mà nơi nào có nhiều người thì ắt sẽ lắm việc thị phi.

Nghe đâu có một hôm, Liên Nhạc chẳng biết vì sao lại đụng phải Quỳnh Tử Yên và Dương Ngọc Huệ ở gần Lãng Hà cung, càng không rõ phạm phải tội gì mà bị hai kẻ hung hãn kia bắt dập đầu tạ tội đến nỗi trán chảy máu ròng ròng. Hoàng đế biết được thì giận lắm, lập tức ra lệnh phạt Quỳnh Tử Yên và Dương Ngọc Huệ quỳ hai canh giờ, còn trách hoàng hậu không biết quản lí hậu cung. Riêng phần Liên Nhạc, tuy được hoàng đế đích thân đến an ủi hồi lâu nhưng vết thương trên trán nàng khá nặng, e rằng sau sẽ để lại sẹo khó coi. Cũng may, trong họa có phúc. Hoàng đế nhân dịp này chuyển Liên Nhạc khỏi Sương đình, dời đến ở Lạc Mai cung. Ở chỗ Minh Du, chỉ cần Liên Nhạc biết yên phận như trước thì đời này không còn gì phải lo ngại.

Đến tận lúc này, ta vẫn còn bị chuyện của Xuân Hạnh dằn vặt, cả ngủ cũng không ngon, làm gì còn tâm trạng hóng chuyện thiên hạ. Vì vậy khi Tiểu Phúc Tử đến bẩm báo, ta cũng chỉ nghe tai này lọt qua tai kia mà thôi. Ấy thế nhưng Ngọc Nga lại tỏ ra phật ý. Nàng nói:

- Liên tiểu chủ bề ngoài thanh cao thoát tục, không ngờ cũng là kẻ gió chiều nào che chiều ấy. Bỗng nhiên xuất hiện ở gần Lãng Hà cung? Còn không phải là đi bợ đỡ Triệu đức phi sao?

Ta biết Ngọc Nga vẫn còn ác cảm với Liên Nhạc vì chiếc gối thảo mộc thêu uyên ương đợt trước. Việc Liên Nhạc lợi dụng Trịnh Vân Anh để tiếp cận ta, dĩ nhiên ta chưa quên. Nhưng chuyện lần này thực sự không thể trách nàng.

Liên Nhạc được hoàng đế chú ý chỉ vì có gương mặt hao hao giống Lê Khiết. Hoàng đế đối tốt với nàng trước sau cũng vì nhớ đến tình nghĩa với Lê Khiết mà thôi. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn chỉ là cái bóng của Lê Khiết, như vậy ân sủng sao có thể bền vững? Năm qua tháng lại, đến một ngày khi ngay cả Lê Khiết cũng chìm vào quên lãng, một cái bóng như Liên Nhạc biết phải làm sao?

Tình cảnh xót xa như vậy, Liên Nhạc buộc phải luồn cúi cũng là lẽ thường tình. Thế nên, ta chẳng nỡ trách nàng. Ngày trước chẳng phải ta cũng từng cài ngọc trâm hồ điệp của hoàng hậu đó sao?

Ta cười, nói với Ngọc Nga:

- Ngay cả Dương thuận dung còn lui tới Lãng Hà cung cơ mà.

Ngọc Thủy đang thu xếp đồ đạc ở gần đó, nghe đến Dương Ngọc Huệ, không kìm được phải tham gia:

- Dương thuận dung tính tình ngang ngược phách lối, nếu không nhờ hoàng hậu che chở thì làm gì còn sống được đến hôm nay?! Không ngờ hoàng hậu chỉ mới gặp vài chuyện không may, nàng ta đã quay lưng đi đầu quân cho Triệu đức phi rồi!

[Cung đấu] Thâm CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ