Chương 53 (2)

9.5K 372 16
                                    


Tuyết rơi càng lúc càng dày. Những phi tần được Hoàng Đế triệu kiến đều phải chống chọi với gió tuyết mà đến điện Cát Tường. Đường đi lối lại đều bị đóng băng trơn trợt, dù vẫn có người thường xuyên cào băng thì vẫn có không ít phi tần bị ngã kiệu. Thời tiết như vậy, không được triệu kiến cũng là một loại may mắn.

Liễu Yến Yến phải đóng cửa dưỡng bệnh, Triệu Lam Kiều thì im hơi lặng tiếng, ngay đến Phong Thể Minh cũng bị sưng đầu gối không nhảy nhót phá phách được, thiên hạ đúng là không thể thái bình hơn.

Mỗi dịp tết đến, Hoàng Hậu đều theo lệ tổ tiên để lại xuất cung đi Hoàng Lương tự lễ Phật. Nơi này nằm ở trong địa phận kinh thành, đi về thong thả cũng chỉ hết một ngày. Hoàng Hậu thương Trịnh Vân Anh còn nhỏ mà đã phải xa phụ mẫu nên năm nào cũng dẫn muội ấy theo, cho muội ấy tranh thủ về thăm nhà ngoại. Trịnh Vân Anh lại thấy ta mới gả đến đây, chưa được nhìn thấy cuộc sống bên ngoài bao giờ, bèn xin Hoàng Hậu dẫn cả ta theo. Cứ trời lạnh là ta sinh tật lười vận động, chỉ muốn trùm chăn ngủ cả ngày nhưng thấy Trịnh Vân Anh nhiệt tình như thế mà Hoàng Hậu cũng mở lời rồi, đành phải bấm bụng đi theo.

Sớm tinh mơ một ngày đại cát đầu tháng chạp, ta ngáp ngắn ngáp dài đi theo Trịnh Vân Anh và Hoàng Hậu đến Hoàng Lương tự bái tế. Để tránh gây sự chú ý, mọi người theo lệnh Hoàng Hậu đều mặc y phục bình thường, thị vệ đi theo cũng ăn vận như thường dân lẩn vào đám đông. Nhìn vào chúng ta cũng không khác những phu nhân nhà trung lưu cùng lên chùa lễ Phật là bao.

Chuyện bái tế, cầu phúc đã có Hoàng Hậu lo. Ta và Trịnh Vân Anh lạy Phật xong thì chỉ đi dạo quanh quẩn trong sân chùa, nói chuyện phiếm giết thời gian.

Hoàng Lương tự có từ trước thời Tiên đế. Chuyện kể rằng, khi xưa Tiên đế mặc thường phục di hành từng có lần bị phản tặc truy sát, may mà kịp chạy đến cửa Hoàng Lương tự, được trụ trì Hoàng Lương tự cứu mạng. Tiên đế nhớ ơn này, sau khi hồi cung liền ban chiếu chỉ phong Hoàng Lương tự thành quốc tự, đồng thời cũng đặt ra lệ hoàng tộc mỗi năm phải đến Hoàng Lương tự cúng dường cầu phúc. Thể theo nguyện vọng của trụ trì đại sư, Hoàng Lương tự vẫn mở cửa tiếp đón chúng sinh tứ phương, không có quy định chỉ tiếp hoàng tộc như quốc tự bình thường cho nên nơi này lúc nào cũng đông đúc người đến cúng bái. Đa phần những thị vệ đi theo đều tập trung ở khu chính điện bảo vệ Hoàng Hậu, chỗ ta và Trịnh Vân Anh chỉ còn lại đôi ba người. Nhưng ta cũng không quá lo lắng vì dáng vẻ của ta và muội ấy đều rất bình thường, chẳng có ai thực sự chú ý đến bọn ta.

Trong sân Hoàng Lương tự có một vị cao nhân tháng chạp năm nào cũng đến ngồi xem tướng, bói quẻ cho khách hành hương. Trịnh Vân Anh rất muốn đến xem nhưng ta thấy chỗ này quá đông người chen lấn, sợ có chuyện xảy ra nên không đồng ý. Vừa hay, phía đối diện cũng có một vị treo bảng xem tướng mà lại vắng khách, ta liền kéo Trịnh Vân Anh đi sang phía đó. Dù sao ta cũng không tin chuyện bói toán, xem chỗ nào cũng vậy, miễn Trịnh Vân Anh vui vẻ là được rồi.

Cùng là xem tướng số, thế mà một bên khách đông nườm nượp, một bên lại chẳng có lấy một bóng người. Vị thầy tướng số kia vốn đang chống cằm ngáp lên ngáp xuống, nhìn thấy ta và Trịnh Vân Anh bước đến bèn ngồi thẳng lưng lên, còn vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng một cách thần bí. Ta nhìn dáng vẻ cố tỏ ra đạo mạo của ông ta mà suýt chút bật cười. Trịnh Vân Anh lại rất nghiêm túc, muội ấy kéo ta ngồi xuống trước mặt vị thầy tướng số kia, lễ phép nói:

[Cung đấu] Thâm CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ