Chương 49 (2)

9.1K 342 35
                                    



Trịnh Vân Anh kể chuyện xong, tiện tay vứt nhành hoa cúc sang một bên, chen vào giữa ta và Hoàng Hậu, cười khanh khách:

"Xem ra chỗ đại tỷ sắp phải bày thêm một cái ghế rồi..."

Hoàng Hậu bị bộ dạng lém lỉnh của Trịnh Vân Anh chọc cho bật cười, búng lên trán muội ấy một cái:

"Còn nói nữa, chúng ta chưa có đủ phiền phức hay sao?"

Trịnh Vân Anh nhanh nhẹn né được, vừa che trán vừa nép về phía ta:

"Phiền phức gì chứ? Chỉ là thêm một bà cô hung dữ thôi."

Ta cũng cười theo, nói với Hoàng Hậu:

"Tỷ tỷ cũng đừng quá bận tâm. Tính tình Phong Quận chúa như thế thì dù không thể làm tỷ muội với chúng ta thì cũng khó hòa hợp với người khác."

Hoàng Hậu gật đầu:

"Cũng mong là vậy. Riêng mình Đức phi thôi cũng cho ta đủ loại phiền phức rồi."

Ta mỉm cười, vẫy tay với Ngọc Thủy đang đứng hầu ngoài cửa, ra hiệu cho nàng mang chiếc rương gỗ chuẩn bị sẵn vào, đoạn nói với Hoàng Hậu:

"Nhân nói đến phiền phức, có chuyện này tỷ tỷ nhất định phải đòi lại công bằng cho muội đấy."

Ngọc Thủy chậm rãi bưng chiếc rương gỗ vào, cẩn thận mở nắp lấy ra bộ lễ phục của ta xếp ngay ngắn cùng với một búi chỉ vụn.

"Đây là..."

Hoàng Hậu nhướn mày, ngạc nhiên nhấc bộ lễ phục lên nhìn một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt nàng rất tinh tường, chỉ thoáng chốc đã nhận ra điểm bất thường trên tay áo. Vừa nâng phần tay áo lên nhìn cho kĩ, nàng vừa nói:

"Dải họa tiết này hình như có phần kì lạ..."

Trịnh Vân Anh tò mò ghé đầu vào nhìn:

"Muội có thấy gì kì lạ đâu? Cũng đẹp đấy chứ..."

Sự kì lạ này Trịnh Vân Anh có thể không nhận ra nhưng làm sao qua được mắt Hoàng Hậu. Nàng đặt bộ lễ phục xuống, liếc nhìn búi chỉ vụn bên cạnh, thoáng chốc đã hiểu ngọn nguồn, sắc mặt lập tức xấu đi:

"Thượng Cung cục hóa ra cũng không sạch sẽ cho lắm."

Trịnh Vân Anh nghĩ mãi không ra, ngơ ngác nhìn ta:

"Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì?"

Ta thở dài, cầm phần tay áo lên đưa cho muội ấy, giải thích ngắn gọn:

"Buổi chiều trước hôm Thọ yến của Hoàng Thượng, Ti Chế phòng mới mang lễ phục đến cho ta. Ngọc Nga chưa tiếp xúc với lễ phục bao giờ nên không nhìn ra dải họa tiết này là phượng hoàng chín đuôi."

Ngay cả Trịnh Vân Anh nghe đến phượng hoàng chín đuôi cũng phải trợn mắt kinh hãi:

"Cái gì? Sao bọn họ dám thêu thứ đó lên lễ phục của tỷ tỷ? Còn nữa, lễ phục vốn phải đưa đến trước ba ngày cơ mà?"

Ta gật đầu:

"Đều trách ta dễ dãi cả tin, cứ nghĩ mấy ngày này bọn họ bận rộn nên cũng không hối thúc. Đến lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi. Cũng may có Tạ tiểu thư giúp đỡ, chúng ta tháo bỏ một đuôi phượng hoàng, sau đó thêu đè lên mới tạm qua được ải này."

[Cung đấu] Thâm CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ