Chương 90: Tiểu kết

Start from the beginning
                                    

"Thạch Sam, sau này trước khi làm chuyện gì nguy hiểm, nhất định phải nghĩ đên tôi."

"Ân."

...

...

Phòng khách rất lớn, thiết kế thành hai phần, trang hoàng chủ yếu là theo phong cách hiện đại thoải mái, phòng bếp, nhà ăn, quầy bar, phòng khách, thiết kế mỗi một nơi kết đều cực kỳ dụng tâm, gắng đạt tới mỗi một góc đều truyền ra ấm áp, nơi này ấm áp hoa lệ hơn rất nhiều so với căn nhà trọ nhỏ bé của chúng tôi, nhưng cũng không quá xa hoa khoa trương như biệt thự.

Trên ban công có đặt một chiếc xích đu, bên trên phủ một tấm thảm nhung màu kem, nhìn rất thoải mái, tôi nhất thời nhịn không được bước lên nằm thử.

Cửa sổ hoàn toàn mở rộng, gió thanh mát thổi vi vu, cái lưng vốn đang đau mỏi của tôi thoải mái đến nheo mắt, bình luận: "Ôn Dương anh thật là biết hưởng thụ."

Ôn Dương dựa vào cạnh cửa, buồn cười nhìn tôi, "Cái gì gọi là tôi hưởng thụ, em về sau cũng sẽ ở đây, nếu như không thích chỗ nào cũng có thể sửa, trang hoàng kiểu này đã là là phong cách mấy năm trước."

"Phí sức như vậy làm gì?" Tôi híp mắt, hỏi, "Nơi này là anh mua từ ba năm trước?"

Ôn Dương cười một tiếng, nói: "Mỗi lần muốn dẫn em tới nơi này, đều sẽ xảy ra sự cố, đều nói quá tam ba bận, quả nhiên vẫn phải là tự em tìm đến."

Tôi dừng một chút, gật gật đầu: "May mà em cũng không chịu thua kém."

Ôn Dương cười ha ha: "Quả thật không chịu thua kém, còn biết đến câu dẫn người, em là nghĩ như thế nào vậy?"

Mặt tôi nóng lên, ngoài miệng phản bác: "Đây tính gì, anh nếu còn dám đòi chia tay với em, em cam đoan một khóc hai nháo ba thắt cổ ám chết anh."

Ôn Dương đi tới, cười tủm tỉm ôm thắt lưng nhấc tôi lên: "Quả nhiên vẫn là tự mình đưa tới cửa tốt hơn nhiều ——" nói xong cúi đầu xuống hôn.

Tôi đang nằm thoải mái, đột nhiên bị người kéo dậy hôn một hơi, không phải không thích, nhưng mỗi lần đều xấu hổ như cũ, về phần mặt mũi, cảm giác vẫn là không qua được.

Tôi buồn bực đẩy đầu Ôn Dương ra, xoay người, lập tức chỉ vào góc ban công, ngạc nhiên nói, "Sao còn có một cái nhà cây cho mèo?"

Ôn Dương từ phía sau ôm lấy tôi, hai má dán với nhau, cười nói: "Không phải em nói muốn đùa miêu dưỡng điểu sao? Còn có cả một chiếc lồng chim, bất quá đã cất đi rồi, nếu em muốn, tùy thời có thể lấy ra dùng."

Tôi hít vào một hơi, nói: "Ôn Dương, anh quả nhiên rất yêu em."

Ôn Dương ha ha cười, ôm ngang lưng tôi đặt lên ghế nằm: "Nhìn thái độ của em, cái này cần phải nghiệm chứng một chút." Nói xong lại cúi đầu.

Lần thứ hai bị hôn du kích như vậy, thật sự là một chút chính kiến cũng không có : "Làm gì, anh —— anh —— anh không đi làm, cứ chạy theo em làm trò buồn nôn, cũng không sợ Quan Lỗi nổi ——"

Nói đến một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra, "Ôn Dương, hình như em quên một việc."

"Cái gì?" Ôn Dương ôm bả vai tôi, nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt nghiêng.

Sam Trọng Thủy PhúcWhere stories live. Discover now