Chương 29: Ngồi xuống

10.5K 513 16
                                    

Tôi nhịn xuống xúc động muốn cười, hết sức nghiêm túc nói: "Không phải ai cũng có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như Ôn Dương."

Tôi chậm rãi ngồi xuống, buồn bã: "Điểm này tôi làm không được."

Ôn Hách khinh thường nói: "Hắn có cái gì gọi là từ hai bàn tay trắng, còn không phải nhờ bán đi căn biệt thự mẹ hắn lưu lại, có tiền vốn ai mà không thể gây dựng sự nghiệp, cậu cũng vậy."

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Hách, trong lòng là hận ý mãnh liệt, bọn họ lại bức Ôn Dương đến nước này, tôi sớm muộn gì —— sớm muộn gì cũng sẽ đem hết thảy thống khổ anh đã phải chịu hoàn lại gấp bội.

Ôn Hách cho là tôi không tin, tiếp tục: "Tôi nói đều là sự thật, không có số tiền kia, hắn lấy cái gì gây dựng sự nghiệp?"

Tôi hít vào một hơi: "Chính là nói cái này, tiền vốn của tôi ở đâu ra?"

"Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần hắn thất bại, cậu lại trở thành giám đốc của một xí nghiệp nước ngoài, vậy hắn chính là LOSER. Bỏ phí tổn gây dựng sự nghiệp tính phiêu lưu quá lớn, không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy."

Trong lòng tôi cười lạnh, muốn mang tôi ra làm bia chắn, ngồi không hưởng lợi, nào dễ dàng như vậy.

Tôi giả ngu nói: "Ôn Dương sẽ không dễ dàng thất bại, công ty hắn bây giờ càng ngày càng vững chắc, lấy năng lực của hắn, thành tích sau này khẳng định cũng sẽ không chỉ có như vậy."

Quả nhiên sắc mặt Ôn Hách rất khó coi, ngữ khí mang đầy hận thù: "Hắn sẽ không thành công, công ty trong giai đoạn phát triển nếu bị tung ra lời đồn gì, đó cũng sẽ là bước đi chấm dứt."

Tôi lặng lẽ đưa tay tìm bút máy trong túi áo, trấn định nói: "Anh có ý gì?"

"Ôn Dương hiện tại rất tín nhiệm cậu, tôi biết hắn đang cạnh tranh một hạng mục lớn, bọn họ rất chú trọng, nếu thành, đủ cho hắn ăn vài năm, nhưng nếu ——" Ôn Hách cười vẻ mặt châm chọc, "Nếu hắn ăn cắp ý tưởng bên kia, liền không còn cơ hội nữa, đời này đều không thể trở mình."

Tôi hít một hơi thật sâu: "Ý của anh là ... "

"Thạch Sam cậu thông minh như vậy, tôi không tin cậu không rõ, cậu hiện tại rất được Ôn Dương tín nhiệm, còn ở một chỗ cùng hắn, nếu muốn xem chút gì đó, sợ là rất dễ dàng đi."

"Anh nói không sai, lấy quan hệ giữa tôi cùng Ôn Dương quả thật có thể làm được." Tôi cười một cái, nhìn hắn, "Nhưng mà tôi cự tuyệt."

Ôn Hách vẻ mặt bất ngờ: "Vì cái gì, cậu chẳng lẽ không muốn dẫm Ôn Dương xuống dưới chân?"

Tôi lại cười, ngữ khí trào phúng: "Chuyện này với tôi mà nói thực chất không có điểm nào tốt, về phần cái gọi là dẫm Ôn Dương dưới chân cũng bất quá là hả hê nhất thời, không có gì thay đổi, quan trọng là chuyện này mạo hiểm quá lớn, người được lợi chân chính cũng không phải tôi, sự tình làm ơn mắc oán như vậy tôi vì sao phải làm?"

Tôi lấy vẻ mặt trêu tức nhìn Ôn Hách, thật xem tôi là tên ngốc sao, IQ này cũng đủ thấy, phụ thân Ôn Dương thế nhưng lại tự hào với cái thứ như vậy, không điểm nào có thể so với Ôn Dương.

Sam Trọng Thủy PhúcWhere stories live. Discover now