Đối mặt

2.5K 181 21
                                    

Sau khi tạm tách rời Kayano, Okuda lần theo tiếng động va chạm nhau sắc bén qua mấy ống thông khí lắp trong căn biệt thự. Tiếng va chạm sắc bén như có hai vật làm bằng da vút trong không khí, nếu cô đoán không nhầm thì đây là tiếng của roi da. Mà người sở hữu vũ khí roi da trong nhóm, chỉ có thể là Kanzaki mà thôi.

Suy luận đến đây, tốc độ chạy của Okuda nhanh hơn. Tiếng va chạm vừa nhanh lại vừa mạnh làm cô hơi lo lắng, đối thủ nào lại khiến Kanzaki phải dùng nhiều sức như vậy? Okuda rất muốn tới nơi đó ngay lập tức để yểm trợ cho cô bạn thân.

Nhưng ngay lập tức, bước chân của cô lại đành phải dừng vì người đứng trước mặt. Mái tóc đỏ táo của người con trai trước mặt khiến Okuda thoáng bối rối một hồi.

Karma!?

Cái tên này thật thân thuộc nếu cô và anh khi đặt ở thân phận học sinh, nhưng lại quá xa lạ khi phải đặt ở thân phận thanh tra - siêu trộm. Thật trớ trêu làm sao, cuối cùng họ lại đối đầu với nhau một lần nữa.

Okuda đành phải thu lại dáng vẻ vội vã, thủ thế đề phòng. Việc công và việc tư là hai loại việc riêng rẽ, nếu cô để tình cảm chi phối lần này, thì không biết những lần sau còn có thể cứng rắn nổi nữa không. Thành thật xin lỗi, Karma, nhưng tớ cũng không thể phản bội bạn bè được. Dù tình cảm cô dành cho anh, cũng rất chân thật.

Karma trong bộ đồng phục thanh tra Quốc tế, thấy bộ dáng đề phòng của cô gái trước mặt dù cứng rắn nhưng vẫn để lộ ra bản tính nhút nhát thì hơi rũ mắt. Cảm xúc trong lòng cậu lúc này tựa như một hỗn hợp vậy, buồn có buồn, vui có vui, và đau cũng có đau...

Okuda nghe thấy tiếng đánh nhau có phần nhỏ đi một chút, đành phải đánh nhanh thắng nhanh, dù cô biết mình địch không lại người trước mặt. Nhưng tính mạng và thân phận của Kanzaki rất quan trọng. Nghĩ tới vậy, cô đành liều mạng xông lên.

*Trực diện tấn công sao!?*. Karma thầm nghĩ, hơi giật mình. Mèo nhỏ từ lúc nào lại dũng cảm tới như vậy? 

Okuda cố ý nhằm vào cậu, nhưng mục đích chính là để luồn qua chạy mà không cần phải đánh nhau. Nhưng Karma rất nhanh biết được ý đồ của cô, liền đưa tay toan chụp lấy cánh tay của cô. Nhưng chưa đụng vào, một tiếng nổ cùng một làn khói trắng xóa đã khiến cậu vuột mất cơ hội, tay đành phải rụt lại để che mặt và mũi. Okuda chỉ chờ có vậy, nhanh chóng chạy qua Karma. 

"Nhất thiết...phải như vậy sao?"

Okuda hơi giật sững trước câu nói Karma để lại trước khi cô chạy thoát. Cô hiểu rất rõ cậu đang muốn nói gì, chẳng lẽ...đã bị phát hiện rồi sao? Nhưng thật xin lỗi, tớ không thể làm khác đi được...Chỉ nghĩ như vậy, Okuda liền nhanh chóng chạy vụt mất khỏi hành lang trải dài khói.

...

Làn khói rất nhanh tan ra, lúc ấy Karma mới có thể thả lỏng người một chút. Lại liếc nhìn hành lang dài trống rỗng, cậu khẽ thở dài.

Có lẽ số phận cho cậu gặp cô, nhưng không thể bên nhau được. Mãi mãi, họ chỉ là kẻ địch mà thôi...

...

Kayano khẽ liếc ngang dọc một hồi, rồi vừa lẩn vừa đi. Đang định thoát ra khỏi chỗ trốn, chợt tiếng bước chân làm cô phải quay lại. Kayano lẩn sau bức tường tối, đúng lúc đó lại có hai gã bảo vệ đô con đi qua, đang nói chuyện tự nhiên với nhau.

[Ansatsu Kyoushitsu] Mèo nhỏ, em là của tôi~Место, где живут истории. Откройте их для себя