Chương 72

178 7 1
                                    


                                   
                                         

Sáng hôm sau anh vừa mới thức dậy vẫn chưa chịu mở mắt , đưa tay qua còn muốn ôm ôm hôn hôn bảo bối một lúc, nhưng tay vừa đưa qua lại chạm phải chỗ trống không đã có chút lành lạnh, anh nhíu mày mở mắt ra trên giường đúng thật là chỉ có mình anh.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, cậu đi vào trên người còn mang chiếc tạp dề hoạt hình trong vô cùng đáng yêu, anh không khỏi thần trí bị cậu thu hút mất rồi.

Anh mỉm cười nhìn chằm chằm bảo bối đáng yêu nhà mình, thật sự muốn cắn một ngụm mà, cậu từ khi bước vào thấy anh cứ cười đơ mà nhìn chằm chằm cậu, ngay cả khi cậu đi đến bên cạnh cũng không phản ứng.

" Này...anh làm gì mà nhìn em hoài vậy? " Cậu đi đến quơ quơ tay trước mặt anh hỏi.

Vừa nói hết câu thì tay cậu đã bị anh kéo lấy, không kịp phòng bị mà cả người cứ thế ngã vào trong lòng anh. Lại nghe được tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai.

" Bảo bối, em không biết mình đáng yêu lắm sao, nếu em cứ như vậy hoài anh sẽ không kiềm chế mà một ngụm ăn em đấy. "

Anh gương mặt lưu manh nhìn cậu, nói xong lại cố ý tiến sát về phía cậu hơn. Cậu cố gắng né tránh nhìn anh vẻ mặt toả vẻ nghiêm túc nói

" Anh mau đi vệ sinh rồi còn ăn sáng nữa, em đã nấu xong rồi, còn nữa em không phải tên bảo bối, sau này không cho gọi bừa nữa. "

" Em chính là bảo bối, là bảo bối của anh, sau anh không được phép gọi như vậy chứ. Với lại anh đã bảo là em không cần nấu ăn rồi sao. "

Thế Anh đau lòng nâng tay cậu lên xem xét, nhìn thấy vết sẹo mờ mờ và miếng băng trắng quấn ở trên tay mà xót xa.

" Không sao đâu mà, đã không còn đau nữa. " Cậu thấy được sự quan tâm trong mắt anh không khỏi rung động.

" Không sao gì chứ, nhìn xem tay em có bao nhiêu vết sẹo rồi này, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, em làm anh đau lòng lắm biết không. "

Anh cưng chiều mà véo yêu cái má của cậu. Cậu đẩy anh ra thoát khỏi móng vuốt của anh nói

" Anh mau đi vệ sinh đi, em ra ngoài chuẩn bị đây. " Nói xong chạy một mạch ra ngoài, giấu đi gương mặt đỏ ửng.

Anh cười cười nhìn theo bóng lưng của bảo bối, càng tiếp xúc gần cậu anh như phát hiện mình không thể nào thoát ra khỏi cậu được nữa.

Anh đi ra thấy cậu đang dọn thức ăn lên bàn, liền rất biết điều mà đi qua dọn phụ vì anh vẫn không quên mình là người đang ở nhờ a.

Lúc dọn xong cậu lại thuận tay mà rót cho anh một ly nước ấm, lúc chợt nhớ ra muốn thu tay về thì anh đã nhanh hơn một bước mà nắm chặt lấy tay cậu. Lấy ly nước từ trong tay cậu sau đó uống một ngụm rồi nói

" Bảo bối, em vẫn còn nhớ anh có thói quen uống một ly nước vào buổi sáng sao. " Câu này anh không hỏi mà là khẳng định, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cậu. Cậu chột dạ rút tay mình khỏi tay anh ngồi xuống bàn nói

Andree x Bray (VER) - Bà Xã Tha Thứ Cho AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ