Triệu Trường Phong: "Triệu Bạch Ngư nói muốn gặp cha, đang chờ ở tiền thính."

Triệu Bá Ung đáp không chút nghĩ ngợi: "Không gặp."

Triệu Trường Phong: "Y nói y muốn thương lượng với cha cách làm lắng đại ngục xuống —— "

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Triệu Bá Ung lớn tiếng quát, bỗng nhiên cảm thấy bất mãn, Tam công Cửu khanh còn không kịp tránh đại ngục, vậy mà một đứa con nít chỉ mới mười chín tuổi như y không biết xấu hổ chạy tới đĩnh đạc nói muốn cản trở ư?

"Đuổi ra ngoài!"

Triệu Trường Phong nhớ lúc trước Triệu Bạch Ngư bình định vùng dịch ở Hoài Nam, sửa lại án sai, một ổ sạn quan trường Hoài Nam bị lật tẩy, hỗn loạn ngày nay làm cho lòng người bàng hoàng, thế nhưng y vẫn có thể giữ được mình, hắn rất khó mà hiểu được, cảm thấy Triệu Bạch Ngư đã làm được đến chuyện này rồi thì không thể nào nói ngoa được.

"Cha, chi bằng thử nghe ý tưởng của y xem, có lẽ sẽ được?"

"Ta đi theo bệ hạ gần ba mươi năm, từ khi lão còn là Đông cung đến tận lúc chính mắt thấy lão và Tĩnh vương chém giết lẫn nhau, lần nào cũng đấu không chết không thôi, cuối cùng chẳng bao giờ giết được Tĩnh vương mà chỉ có thể vạ lây người vô tội. Năm đó cha con suýt nữa chết trong mưu tính của Tĩnh vương, sau đó bệ hạ lên ngôi, còn từng rơi vào kế ly gián Tĩnh vương bày ra nên đã nghi ngờ ta. Đại lang, con được bệ hạ giao cho trách nhiệm nặng nề, trợ giúp Trịnh Sở Chi thẩm vấn trăm quan, ắt phải nhớ kĩ con chỉ cần trợ giúp chứ không được lạm quyền hỏi cung, cũng không có quyền luận tội."

Triệu Trường Phong cúi đầu: "Đại lang nhớ kỹ lời cha dặn." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vậy con đi báo cho Triệu Bạch Ngư quay về."

Tạ thị cau chặt mày, vô thức vỗ lên mu bàn tay của chồng, môi giật giật, rốt cuộc cũng không nói ra lời khuyên nhủ nào. Dù sao bà cũng không hiểu quan trường, sao có thể tùy tiện đóng góp lời khuyên?

Ngay lúc Triệu Trường Phong xuống đến bậc thang cuối cùng của thư phòng, Triệu Bá Ung đột nhiên cất giọng: "Chờ đã."

Triệu Trường Phong quay đầu: "?"

Triệu Bá Ung yên lặng một lúc lâu: "Đến xem thử đi."

***

Triệu Bạch Ngư chuyên tâm nhìn hoa văn trên khung cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người chắp tay: "Hạ quan tham kiến Triệu tế chấp."

Triệu Bá Ung dừng chân, nhìn Triệu Bạch Ngư kính cẩn lễ phép hành lễ giống hệt như bất kì một cấp dưới nào khác, trong lòng dâng lên cảm xúc không mấy vui vẻ, nhưng ông vẫn nén xuống như thường, bước qua Triệu Bạch Ngư ngồi lên chủ vị tiền thính, không thèm nhìn y lấy một cái đã hỏi: "Ngươi nói ngươi có cách dẹp yên đại ngục?"

"Có cách, có thể thử một lần."

"Chỉ biết nói lời ngông cuồng."

Triệu Bạch Ngư gật đầu một cái: "Ta biết rồi." Sau đó chắp tay bái biệt, dứt khoát xoay người rời đi.

Triệu Bá Ung hơi sững sốt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt ngay tức khắc, ông vỗ một chưởng lên mặt bàn, chấn động khiến ly trà kêu lên leng keng: "Triệu Bạch Ngư, thái độ này của ngươi là sao?"

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótWhere stories live. Discover now