Chương 83

8.3K 716 82
                                    

Mưa Lưỡng Giang dường như cũng quét qua phủ kinh đô, bóng đêm đen đặc bị tia chớp rạch ngang, khiến cho người đang trong mộng cũng phải choàng tỉnh dậy.

Tạ thị vịn mép giường, mồ hôi lạnh thấm ướt người, bà ôm chặt lấy trái tim quặn đau thở hổn hển, rời giường đến bên cạnh bàn rót nước uống, sau khi thở đều rồi mới mặc quần áo vào, phủ thêm áo choàng và mũ trùm, cầm lấy một chiếc đèn lồng lặng lẽ không tiếng động rời khỏi phòng.

Bóng dáng của bà vừa biến mất, Triệu Bá Ung đã lập tức mở mắt ra, nhìn về phía cửa phòng.

Một khoảng thời gian trước, Tạ thị đột nhiên điều động một nhóm ám vệ nuôi dưỡng trong phủ đến không biết để làm gì, ngày hôm sau thì có tin Ngô ma ma bên cạnh tứ lang đã xin nghỉ về quê.

Chỉ nói là có việc, lúc đi cũng vội vàng, thậm chí còn chưa kịp từ biệt tứ lang nữa.

Trong lòng Triệu Bá Ung biết không bình thường, nhưng ông tin lời Tạ thị nói cho nên để mặc bà xử lí, chỉ là sau đó, bà thường xuyên ngủ mơ sợ hãi mà tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại liền rời khỏi chủ viện, một hai canh giờ sau mới quay về.

Ông cố dằn lòng muốn hỏi xuống, đợi đến khi Tạ thị chủ động mở miệng, nhưng đến những ngày gần đây Tạ thị càng lúc càng kì lạ.

Không hề quan tâm đến đại lang và tam lang thì thôi, bà thậm chí chẳng đoái hoài gì đến tứ lang, ngay cả khi tứ lang đọc sách quá mệt mỏi ốm nhẹ một trận, bà cũng chỉ phái người sang hỏi một hai câu rồi thôi, thái độ lạnh lùng này vô cùng bất thường.

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Triệu Bá Ung đã không còn nữa, đêm nay ông đi theo sau lưng Tạ thị, tận mắt nhìn thấy bà bước vào địa lao Triệu phủ, chứng kiến cảnh tượng Ngô ma ma bị khóa sắt móc chặt vào xương bả vai, cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy với những dấu tra tấn trên người bà ta.

Tạ Lang Hoàn ấm áp lương thiện, không làm ác hại người không có nghĩa rằng bà là một người phụ nữ lòng dạ mềm yếu, bằng không sao có thể sống sót qua tay nữ nhân như Xương Bình?

Bà chính là người đầu gối tay ấp với Triệu Bá Ung, bản tính như thế nào, đương nhiên là ông biết rõ.

Tạ thị bảo hai ám vệ trong phủ ở bên cạnh chờ mệnh lệnh, còn mình thì ngồi đối diện với Ngô ma ma, bỏ hương liệu xua tan mùi máu tanh vào trong lư hương, nhóm lửa rồi nhìn say sưa một hồi, mãi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Biết rõ vì sao ta cứ luôn xuất hiện trước mặt ngươi vào lúc nửa đêm hay không?"

Ngô ma ma suy yếu đáp: "Lão nô... Thật sự không biết điều phu nhân nói là, là gì... Cũng không biết... Đến cùng là người muốn... Muốn hỏi cái gì."

Tạ thị thở dài, sắc mặt u sầu: "Vì ta lại nằm mơ. Mơ về hai mươi năm trước, Triệu lang đề tên bảng vàng, tam nguyên cập đệ, chấn động Lưỡng Giang, nổi danh kinh đô, mệnh phụ và cả các cô nương khuê phòng ở kinh đô này đều nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ngưỡng mộ ta nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, ghen ghét không biết ta có tài đức gì mà tìm được chồng tốt... Các nàng không hề biết năm đó là Triệu Bá Ung quấn quít không rời cầu ta gả cho ông ấy, Tạ Lang Hoàn ta đây, Tạ thị cửu nương có tài thơ văn, tướng mạo xinh đẹp, những người đàn ông từng qua cửa cầu hôn ta, không phải không có người xuất sắc hơn Triệu Bá Ung! Tạ Lang Hoàn không hề không xứng với Triệu Bá Ung!"

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótWhere stories live. Discover now