Chương 17:

15.2K 1.3K 311
                                    

Ngày Cấm quân lui khỏi vòng vây cấm túc Trần phủ, Trần Phương Nhung đứng sau cửa hơn một giờ, đến khi nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, đầu đường xa xa truyền tới tiếng hô hào của tiểu thương thì hắn mới tỉnh mộng, bước chân lảo đảo chạy đến cái rãnh cống ở đầu ngõ rồi chẳng quan tâm nước cống hôi hám nhảy thẳng xuống, hai tay mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng tìm được thẻ cầu phúc bị hắn ném xuống từ tận ba tháng trước.

Triệu Bạch Ngư vì hắn ba quỳ chín khấu thỉnh thẻ cầu phúc về, lúc đó Trần Phương Nhung không tin là y chân thành cầu nguyện, đến lúc rối rắm lên mới chạy khắp nơi, chạy đến Bảo Hoa tự cầu thần hỏi phật mới nhìn thấy được ghi chép giải xăm được Triệu Bạch Ngư để lại.

Cũng may nó vẫn còn ở đó.

Trần Phương Nhung nắm chặt thẻ cầu phúc trong lòng bàn tay, vùi đầu đi về phía trước, người đi đường thấy cả người hắn vừa bẩn vừa hôi thì tránh né theo bản năng, lúc hắn về đến trước cửa phủ chợt nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu nhìn lại, là Triệu Ngọc Tranh.

"Trần sư huynh, cha ta đã điều tra rõ Trần tiên sinh trong sạch, đợi đến lúc lâm triều sẽ tấu lên Thánh thượng, tiên sinh có thể về nhà rồi."

Trần Phương Nhung mặt đơ như khúc gỗ, đáp: "Tế chấp tường tận mọi việc, hiểu rõ mưu gian, ngày nào đó ta sẽ đến cửa bái tạ."

Triệu Ngọc Tranh xách một hộp đựng thức ăn tinh xảo đưa tới cho Trần Phương Nhung nói: "Đây là cơm ngũ phúc ta cầu từ Bảo Hoa tự, đưa tới nhân dịp Trần tiên sinh trở về. Vụ án lần này ta không giúp được gì, trong lòng áy náy —— này là tấm lòng ít ỏi của ta, phiền sư huynh đưa cho tiên sinh giúp ta."

Nói xong nhét hộp đựng thức ăn vào trong tay Trần Phương Nhung, lui về phía sau ba bước, chắp tay xá một cái rồi nói lời từ biệt.

Trần Phương Nhung đưa mắt nhìn bóng lưng người đã đi xa, nếu như là ba tháng trước, hắn nhất định sẽ xúc động vì Triệu Ngọc Tranh biết thức thời, giàu tình cảm, dù chỉ nghe cha giảng bài một hai lần nhưng vẫn hiểu lễ tôn sư trọng đạo, chu toàn mọi mặt, thoải mái hào phóng, nhưng trải qua khoảng thời gian cha bị nhốt trong nhà lao, gia cảnh khốn đốn, hắn mới hiểu được bọn họ chỉ là đám con cháu quan lại từ nhỏ đã được dạy dỗ cho khôn khéo, sống một cuộc sống thuận lợi nên không hề thật lòng.

Môn đồng mở cửa ra nói: "Đại lang, đã chuẩn bị xong chậu lửa, lá ngải và nước bưởi, còn có cả cơm ngũ phúc xua đuổi tà ma của Bảo Hoa Tự bọn ta cũng hấp nóng lại rồi, chỉ chờ lão gia về thôi ạ!"

Trần Phương Nhung ngạc nhiên: "Các ngươi đến Bảo Hoa tự cầu cơm ngũ phúc sao?"

Môn đồng: "Là Tứ lang, à không, là Ngũ lang tự mình đến Bảo Hoa Tự tranh hộp cơm ngũ phúc đầu tiên đó! Sáng sớm đã đưa tới rồi, vẫn còn bốc hơi nóng luôn."

Bảo Hoa tự là ngôi chùa nổi tiếng ở Kinh đô, thẻ cầu phúc và cơm ngũ phúc ở nơi này rất được hoan nghênh, trong đó cơm ngũ phúc là món ăn có thể xua đuổi tà ma trừ xui, được nấu bằng nước của dòng suối chảy sau Bảo Hoa tự, nghe nói rất linh nghiệm, được bán vào mùng mười lăm mỗi tháng, một lần chỉ bán một trăm phần, muốn mua thì phải đi lấy chỗ từ lúc trời còn chưa sáng mới tranh nổi, đặc biệt hộp cơm ngũ phúc đầu tiên là khó tranh nhất, giống như thắp được nén hương thứ nhất vào mùng một đầu năm vậy.

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótWhere stories live. Discover now