Chương 42

12.7K 965 165
                                    

Tờ mờ sáng hôm sau, Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường lặng lẽ chạy về nhà trọ, thay bộ quần áo nhăn nhúm ra, giúp đối phương chải đầu, hai người ở bên cửa sổ thì thầm to nhỏ.

"Sang năm là hai mươi rồi, muốn chọn ngày tốt làm lễ nhược quán* không?"

(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

"Tùy chàng thôi."

Triệu Bạch Ngư không để tâm lắm.

Hoắc Kinh Đường liếc nhìn Triệu Bạch Ngư, gật đầu một cái: "Ta biết rồi."

Triệu Bạch Ngư nghiêng đầu: "Chàng không sao chứ?"

Hoắc Kinh Đường cầm gương đồng soi kiểu tóc y: "Thế nào?"

Tóc đen được búi lên cẩn thận gọn gàng trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm ngọc màu xanh để cố định lại, quanh búi tóc quấn một dây vải màu xanh nhạt, cái gáy trắng nõn lộ ra, dấu vết màu đỏ tím như ẩn như hiện nơi cổ áo, tất nhiên là Triệu Bạch Ngư không hề nhìn thấy nó.

Y ngắm nhìn một chút, chắc chắn không có vấn đề gì nữa liền đứng dậy, giũ giũ tay áo bào rộng, đứng nghiêm người nói: "Ngày nào đó nếu chàng sa sút thì có thể dùng tay nghề này ra ngoài làm thợ tóc được đấy, cỡ này thì cũng đủ để người ta tha thứ cho thói xấu chỉ biết chặt đầu không biết cạo đầu của chàng rồi."

Hoắc Kinh Đường bị y chọc cười: "Nếu ta mà sa sút thì chỉ cần tiểu lang nuôi ta thôi."

"Nuôi, bây giờ nuôi luôn." Triệu Bạch Ngư hào phóng vẫy tay: "Đi ăn cháo không, ta biết chỗ bán cháo ngon nhất ở đây."

Nói xong thì đi về phía trước, Hoắc Kinh Đường chắp hai tay sau lưng khảy vòng Phật, nhàn nhã đi theo bên cạnh Triệu Bạch Ngư. Hai người vừa ra đến sân đã gặp Hoàng Thanh Thường và Thôi phó quan, thế là chia nhau chào hỏi.

Triệu Bạch Ngư: "Các ngươi đi đâu thế?"

Thôi phó quan: "Tín sứ* của Trịnh Sở Chi đang chờ ở Nha môn, nói là phụng khẩu dụ của bệ hạ, phải đưa Hoàng cô nương và Tôn Phụ Ất hồi Kinh để điều tra."

(*) Tín sứ: người đưa tin/thư

"À, thế đã ăn gì chưa?"

Hai người đều hơi sững sốt, không biết làm sao lại chuyển đến chủ đề này rồi.

Triệu Bạch Ngư cười dịu dàng: "Ta mời các ngươi đi ăn cháo."

Thôi phó quan: "Nhưng tín sứ của Trịnh Sở Chi..."

Hoắc Kinh Đường: "Cho dù muốn đi Kinh Đô thì cũng phải lấp đầy cái bụng đã rồi mới lên đường chứ, đi thôi."

Tướng quân đã lên tiếng, Thôi phó quan không dám nói hai lời.

Hoàng Thanh Thường thấp giọng hỏi: "Tín sứ có khẩu dụ của bệ hạ, tiểu Triệu đại nhân làm như vậy... Có khi nào bị nói là kiêu căng liều mạng, bất kính với lời Thánh thượng không?"

"Trời cao hoàng đế xa, huống chi người tới cũng chỉ là tín sứ của Trịnh Sở Chi thôi, không phải tâm phúc của bệ hạ, ngươi ta băn khoăn, nhưng tiểu Triệu đại nhân và tướng quân thì không. Lại nói Trịnh Sở Chi kia tự cho rằng mình tính kế tiểu Triệu đại nhân thành công, nếu tiểu Triệu đại nhân không bị trêu đến nỗi tức giận, có lẽ sẽ khiến cho lão ta cảm thấy khó chịu đấy."

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótWhere stories live. Discover now