Chương 28: Bị Tranh Đoạt Di Sản (8)

1.2K 167 10
                                    

Chương 28: Bị Tranh Đoạt Di Sản (8)

Nguy Dã tuy rằng không thích tốn công tốn sức, nhưng khi đã gánh vác trách nhiệm, làm việc cũng rất nghiêm túc. Sáng sớm hôm nay hắn ra ngoài thị sát cửa hàng, vừa lúc ở cửa gặp phải đang chuẩn bị ra ngoài Tạ Thúc Vân.

  "Tẩu tẩu buổi sáng tốt lành." Tạ Thúc Vân chủ động cùng hắn chào hỏi: "Đi xem sản nghiệp sao?"

  "Đúng vậy, buổi sáng tốt lành. Cậu cũng ra ngoài?" Tạ tam gia nhiều năm vân du bên ngoài, ở nhà trạch cũng là thật trạch. Trong khoảng thời gian này, cả ngày chỉ ở trong phòng không biết mân mê cái gì, này là lần đầu tiên Nguy Dã thấy y ra ngoài.

  "Gần đây nhà họ Tạ có quá nhiều người chết, âm khí quá nặng." Tạ Thúc Vân nói: "Tôi muốn đi mua chu sa, để vẽ bùa."

  "Chu sa cũng là dược liệu đi? Tôi nhớ bên đường có hiệu thuốc là của nhà chúng ta." Nguy Dã vẫn luôn đối thần đạo có chút tò mò, liền thuận đường đi cùng.

Hiệu thuốc ở phố xá sầm uất, một cửa hàng sáng trưng, có đầy đủ chủng loại dược liệu.

Chưởng quản này làm ở nhà họ Tạ nhiều năm, cười nói: "Đương gia tới? Thuận Tử, mau kéo ghế châm trà cho đương gia."

Tiểu nhị đang lười nhác trên quầy hàng đứng dậy.

Nguy Dã ngồi trên chiếc ghế khắc hoa sơn trà, nhìn thoáng qua tiểu nhị cà lơ phất phơ: "Đứa nhỏ này không có tinh thần, là làm việc quá mệt mỏi sao?"

  "Đây là cháu trai tôi, nó từ nhỏ đã như vậy." Chưởng quản đầy miệng khích lệ: "Đừng nhìn nó như vậy, lúc làm việc rất cần mẫn, đầu óc cũng thông minh, tính sổ sách cũng rất tốt. Từ khi tới cửa hàng, giúp tôi không ít việc."

Thuận Tử vừa tới không lâu, trên người lại mặc đồng phục của tiểu nhị đẳng cấp cao. Nguy Dã cười như không cười nói: "Vạn chưởng quản nhưng thật biết đề cử người."

Vạn chưởng quản cười hắc hắc, một chút cũng chưa ngượng ngùng: "Đều là vì sản nghiệp, liền tính có người nói nhàn thoại sau lưng tôi cũng nhịn."

Nguy Dã cong môi, nhìn về phía cách đó không xa Tạ Thúc Vân.

  "Cậu này là tam gia?" Vạn chưởng quản nhìn Tạ Thúc Vân một thân đạo bào liền đoán được thân phận của y: "Quả nhiên là nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự......"

Lời khen tặng còn chưa nói xong, Tạ Thúc Vân bỗng nhiên nói: "Chu sa này có vấn đề."

Vạn chưởng quản hơi biến sắc, vẫn bưng gương mặt tươi cười: "Tam gia, ngài nói, cửa hàng này tuyệt đối đều là đồ tốt, sao có thể có vấn đề? Thuận Tử!" Ông cho cháu trai một cái ánh mắt: "Có phải lúc vận chuyển hàng hoá không cẩn thận, làm đồ bị hư?"

  "Do tôi không cẩn thận, phía sau còn hàng, tôi liền đi đổi." Thuận Tử vén tay áo tiến lên, liền phải đem hộp gỗ đựng chu sa lấy đi.

Tạ Thúc Vân một bàn tay, nắm lấy một góc hộp gỗ. Thuận Tử thế nhưng không cầm đi được, mặt đều nghẹn đỏ.

Nguy Dã có chút kinh ngạc: "Tạ Thúc Vân có chút tài năng nha."

[ĐM/EDIT] Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ