Chương 16: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (16)

Start from the beginning
                                    

Thịnh Thanh Thanh là muốn mời Nguy Dã cùng cô cùng nhau rời đi.

Thiệu Kỳ Ngôn đốt ngón tay hơi nắm chặt, chạm vào sợi tóc bên mái Nguy Dã.

Cánh tay giơ lâu sẽ mệt. Nguy Dã nhìn thoáng qua vị tổng giám đốc đứng bên cạnh, giọng nói không khỏi nhanh hơn vài phần: "Đến nơi khác đối với cậu là điều tốt, cậu nên đổi luôn số điện thoại, miễn cho Thịnh Đại Toàn sau khi ra tù về tìm cậu. Còn tôi...... Tôi hiện tại ở Thiệu thị làm việc khá tốt, sẽ không đi."

"Này, như vậy à." Thịnh Thanh Thanh nỗ lực khắc chế thất vọng, cô siết chặt điện thoại, có đủ dũng khí hỏi ra câu hỏi trong lòng: "Nguy Dã, cậu vì sao tốt với tôi như vậy? Cậu có gì muốn nói với tôi?" Tim đập bang bang, tất cả đồng nghiệp đều cho rằng Nguy Dã thích cô.

"Thanh Thanh, dù cậu ở đâu, chúng ta vĩnh viễn đều là bạn bè." Giọng Nguy Dã vẫn nhu hòa: "Nếu cậu có khó khăn gì, đều có thể liên hệ tôi."

Thất vọng bao phủ Thịnh Thanh Thanh, cô từ biệt Nguy Dã, nhìn điện thoại mà lòng buồn bã mất mát.

Cuộc gọi vừa tắt, rau xanh cũng xào xong, khi đem đồ ăn ra tới Thiệu Kỳ Ngôn vẫn đứng ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi tôi thực lo lắng cậu sẽ đồng ý đi với cô ta."

"Sao lại thế, tôi đã đồng ý làm trợ lý của anh." Nguy Dã cười trả lời, má lúm đồng tiền hiện trên gương mặt, lại biến mất: "Nhưng mà...... Anh thật sự thực lo lắng sao?" Vấn đề này đã ở trong lòng hắn nấn ná thật lâu, Nguy Dã mượn động tác mở tủ lạnh lặng lẽ ngó Thiệu Kỳ Ngôn một cái: "Thiệu thị không thiếu nhân tài, vì cái gì chọn tôi?"

Lý do thích nhìn hắn kiếm tiền kia, nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng tin.

Tạp dề ở phía sau eo cột một cái nơ bướm, giống như món quà đợi người mở ra, Thiệu Kỳ Ngôn rất muốn rút nơ ra, nhưng tuổi tác mang đến sự trầm ổn y chỉ là tiến lên một bước.

Cửa tủ lạnh mới hé ra lại bị một cánh tay nhẹ nhàng đè trở lại, Nguy Dã bị kẹp ở giữa.

"Kỳ thật lần đầu tiên tôi gặp cậu không phải ở Hình Xăm." Nhàn nhạt tự thuật thanh âm ở sau lưng vang lên: "Là một ngày mưa, tôi nhìn thấy cậu ở trạm xe buýt bán dù."

Tài xế ông Lý đi mua một cây dù, mười đồng tiền, lúc ấy Thiệu Kỳ Ngôn ngồi ở ghế sau, cách màn mưa nhìn Nguy Dã với gương mặt xinh đẹp đang tươi cười.

Tựa như cỏ dại mọc ra từ trong gạch đá, dưới điều kiện ác liệt cũng cố gắng phát triển.

"Khi lần nữa gặp lại cậu, tôi liền nghĩ --" Thiệu Kỳ Ngôn đè thấp giọng, như là sợ quấy nhiễu đến hắn: "Hẳn là đem cậu dời đến trong chậu hoa."

Nguy Dã hồi tưởng một chút, hình như là mấy tháng trước, lúc hắn vừa xuyên đến đây.

Cho nên đây là tỏ tình sao? Lão Thiệu rất có văn hoá nà.

Nguy Dã da mặt dày thật sự có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên được người ta nhất kiến chung tình rồi còn tỏ tình.

Có hơi thở phất qua bên tai, ngón tay Nguy Dã dùng sức cuộn lên, hắn cả người đều toả ra hơi nóng, làn da sau cổ đều ửng lên màu hoa đào.

[ĐM/EDIT] Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình.Where stories live. Discover now