6

3.3K 455 34
                                    

Xoạch!

Tiếng cửa phòng mở khiến em giật mình đẩy Naoto ra làm cậu khẽ nhíu mày, bực bội quay người lại nhìn xem người phá đám mình là ai.

-Nee-san, chị phải gõ cửa trước khi vào chứ!- Naoto càu nhàu.

Nhưng dường như Hinata không quan tâm điều đó, cô bước nhanh về phía Takemichi, gương mặt giận dữ của cô bất giác làm em chột dạ. Cánh tay mảnh khảnh của cô gái giơ lên cao, tưởng như sẽ hạ xuống mặt em một cái tát đau điếng khiến em nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng. Dẫu vậy, thứ mà em cảm nhận được lại là một bàn tay khẽ chạm vào má em. Hé mắt ra nhìn, Hina vẫn giữ gương mặt giận dữ ấy, nhưng hai hàng lệ tuôn ướt đẫm mi mắt đã bán đứng cô.

- Takemichi là đồ ngốc, nếu lỡ như hôm ấy Naoto không đến, lỡ như... - những từ cuối dường như chẳng thể thốt ra thành lời, Hina chỉ đứng đó, ôm mặt khóc nức nở.

- Đừng lo, Hina. Tớ vẫn ở đây đấy thôi, nên là,... đừng khóc nữa, nhé!

Gật nhẹ đầu thay cho lời đáp, cô ngồi xuống, lau nước mắt rồi mở nắp hộp cháo còn đang bốc hơi nghi ngút, xúc một thìa đưa đến trước mặt Takemichi.

- Khụ, Nee-san cái đó... để em làm cho.- Naoto ho khan một tiếng, trên má đã xuất hiện một màu hồng nhạt.

Hinata nhìn thằng em mình, thở dài một tiếng, yêu vào cái là khác liền. Đưa hộp cháo cho Naoto, cô bước tới phía bình hoa, định bụng cắm bó hoa mới mang đến vào bình.

"Hoa thuỷ tiên à,...tình đơn phương nhỉ."- Hina thầm nghĩ.

Chúng ta đều như nhau, Takemichi ạ. Hoa thuỷ tiên xinh đẹp mỏng manh, mối quan hệ của mình với người ta cũng thế. Chúng ta hờ hững, cứ nghĩ là tất cả của nhau, thế nhưng thật ra lại chẳng là gì cả, nói buông là buông, nói đi là đi. Gió mưa kéo tới, hoa nát tình tan. Khi ta chẳng còn lại gì ngoài cành lá xác xơ, thì con tim vẫn điên cuồng đập mỗi khi hình ảnh người kia hiện lên trong ta. Ngu ngốc, ừ, nhưng chẳng thể ngăn nổi thứ cảm xúc này. Người con trai anh yêu sẽ yêu cô gái khác, và người con gái em thích một ngày cũng sẽ thích chàng trai khác.

- Hina này, cậu với Naoto đi về nghỉ ngơi đi, tớ ở đây có y tá lo rồi, với cả...tớ muốn nói chuyện riêng với hai người ngoài kia một chút.- Nuốt nốt miếng cháo cuối cùng, cậu nói, ánh mắt nhìn ra phía hai mái đầu một đen một vàng đang lấp ló ngoài cửa.

- Hai người đó...nhưng Takemichi, anh chẳng lẽ còn không thấy được là mấy tên đó...- Naoto khi xác định được hai con người ngoài cửa là ai, lập tức gạt ngay đi, cậu đương nhiên không đồng ý, ai biết lũ đó sẽ làm gì em nữa chứ!

- Không sao đâu Naoto, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, tin anh. - Chẳng để cậu nói hết câu, em lập tức đáp lại. Em biết cậu trai này muốn nói gì, nhưng hiện tại, em nghĩ mình cần xác minh một số điều.

Đôi mắt màu trời với mười phần kiên định nhìn thẳng vào Naoto, điều này làm cậu chần chừ. Trong cậu từ bao giờ đã xuất hiện một nỗi sợ vô hình : cái chết. Không phải của cậu, mà là của em. Cái cảm giác bàng hoàng khi máu nhuộm đỏ thân em, hoặc khi ngón tay cậu và em sượt qua nhau trên tầng thượng một toà nhà nào đấy, những điều đó ám ảnh cậu trong những giấc mơ. Liệu nếu cậu đồng ý với em bây giờ, cậu sẽ hối hận chứ? Nó có đúng đắn không khi Naoto chỉ mới 17 tuổi, nhưng cậu nghĩ rằng mình đã hối hận với vô vàn điều rồi. Hai luồng suy nghĩ trong cậu dằng xé với nhau, nên đi hay ở? Cuối cùng, một tiếng thở dài khẽ vang lên nhè nhẹ.

[AllTakemichi] Chúng ta đều xấuWhere stories live. Discover now