Quyển 2 - Chương 25

1.4K 170 8
                                    

8:30 PM

"Rầm."

Tôi đi vào phòng, thảy đống sách lên bàn một cách cáu bẳn. Lười biếng cởi áo chùng vứt lên giường, tôi ngồi vào bàn rút tấm bảng điều khiển dưới đống sách lên, vừa xoa xoa thái dương vừa quan sát. À, ừ... Lão tỏi đang ở hành lang cấm tầng 3 này, không biết lão vào đấy làm gì ha?

...

Ơ? Lão tỏi vào đấy làm gì!? Tôi biến sắc, vơ vội cái đũa phép và áo chùng vứt ngổn ngang ở giường. Chạy vụt xuống phòng sinh hoạt chung trước cái nhìn kỳ lạ của Martin, tôi còn không kịp thở để trả lời câu hỏi mà chị đưa ra.

- "Em đi đâu thế? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi." Martin nắm cổ tay tôi lại, giọng nói dịu dàng. Cơ mà trong thời điểm này, tôi vô cùng mệt mỏi và cáu gắt, cố kìm lại cảm giác nóng như lửa đốt trong bụng, tôi mỉm cười gượng gạo vơ bừa một lý do nào đó, "À em qua văn phòng chủ nhiệm 1 chút, em sẽ quay lại nhanh thôi."

- "Ừ cẩn thận nhé " Đây là câu cuối cùng tôi nghe trước khi chạy biến khỏi phòng sinh hoạt chung.

Tôi vừa chạy vừa giở bảng điều khiến ra xem, sau đó dùng bùa thu nhỏ nhét nó vào túi. Những bước chạy vội vã tới nỗi chân tôi quýnh vào nhau và tôi suýt ngã chổng kềnh ta đất.

Tới trước một cái cửa gỗ nhỏ với tay nắm hình đầu lâu, tôi lùi người xoay lưng, cẩn trọng nhìn xung quanh rồi mở cửa tiến vào.

- "Là cái phòng này à?"

Cảm giác tất cả lông tơ trên người tôi đều đang dựng hết lên vậy. Trước mặt là một con chó to khủng khiếp với ba cái đầu đang nhỏ nước dãi, nó còn bốc mùi đến mức tôi buồn nôn. Con chó khịt mũi, cái đầu bên trái nhếch mắt lên, và sau khi nhìn thấy tôi, cả ba cái đầu đều dựng đứng, cực kỳ hung dữ nhe răng.

Dù không đúng thời điểm nhưng tôi cá 100 Galleon con chó này là của Hagrid.

- "Tuyệt vời, tốt nhất là mày nên nói cho tao biết rằng tại sao định vị báo tao với lão tỏi đang ở chung 1 căn phòng mà giờ phòng này lại chỉ có mỗi tao và mày."

Vừa nói xong, con chó đã nhào về phía tôi. Hoảng sợ lùi lại, lưng tôi đập trúng cây đàn Harp. Quá bối rối và quẫn bách, tôi ngơ ra nhìn con chó tiến gần hơn phía mình, thậm chí tự nói ra một câu cực kỳ ngu ngốc, "À ừ tao quên là mày không biết tiếng người."

Con chó gào ầm lên, sắp tợp trúng tay tôi đến nơi rồi. Tôi nhảy dựng ra sau cây đàn Harp, tay vô tình lướt ngang những dây đàn tạo nên âm thanh rất chói tai, tôi phải ngồi thụp xuống bịt tai mình. Nhưng con chó này khựng lại, trông nó như muốn ngủ gật rồi, vẫn cố gắng dọa dẫm mặc dù ỉu xìu.

À, ra là nó bị ảnh hưởng bởi tiếng của đàn Harp.

- "Chơi bài nào đây nhỉ...? Bài Kẻ Cắp Hoa Hồng cho cưng dễ ngủ nha."

Tôi mỉm cười, ngón tay đưa lên kéo vài sợi dây đàn tạo nên những giai điệu nhẹ nhàng bay bổng hòa quyện vào nhau, cảm giác như đang trên mây vậy. Nghe buồn ngủ lắm, tôi còn ngáp rồi đây này. Con chó mực xấu xí kia làm ơn ngủ nhanh lên với, tao cũng buồn ngủ theo mày rồi.

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To DieWhere stories live. Discover now