Quyển 2 - Chương 12

1.7K 201 7
                                    

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau và được kể lại mọi chuyện đã diễn ra. Martin bảo rằng đã có một con quỷ khổng lồ xổng chuồng và nó sắp giã tôi thành bột thì Cedric đến cứu và đưa tôi trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin. Tuyệt! Vậy là giờ tôi nợ Cedric thêm một mạng nữa. Không biết phải trả như nào đây. Để xem, tôi nợ Cedric hai mạng này, nợ Martin một mạng này. Trời... Chắc cả đời cũng không trả hết mất.

Sau đêm Halloween, tôi quay lại lối sống thường nhật, vô vị và chán ngắt. Gần đây tôi cũng khá bận rộn vì mùa giải Quidditch diễn ra vào tháng tới. Vì vậy ngoại trừ việc xử lý tài liệu và độc dược, tham gia các lớp học, làm bài tập và đi luyện Quidditch thì tôi lại có thêm một công việc mới nữa, công việc hứng chịu sự tức giận của giáo sư Snape.

Mà nguyên nhân chính cũng là do tên Potter đầu đất chứ không xa.

Dạo này tôi hay bị ếm bùa mà toàn bị vào lúc đi một mình, tính từ đầu năm đến giờ số lần tôi vào bệnh thất cũng gần 10 lần rồi, chắc bệnh thất sắp thành ngôi nhà thứ 3 của tôi đến nơi. Tôi cảm giác có ai đó đang có âm mưu giết tôi mà nghi phạm duy nhất đối với tôi là lão tỏi. Có vẻ như lão nghĩ rằng tôi đã biết bí mật của lão và tính giết tôi vì sợ tôi sẽ nói ra với cụ Dumbledore hay ai khác nhưng tôi không có bằng chứng nào để buộc tội lão cả. Tôi cũng có báo chuyện này với giáo sư Dumbledore và ngài ấy nói sẽ theo dõi lão một thời gian xem như nào.

Mấy ngày nay tôi cũng khá sốc khi nghe tin thằng nhóc Potter là tầm thủ của Gryffindor, và cũng là nó mà tôi mỗi ban sáng hay tối đều ăn chửi vô cớ từ đại xà vương. Xem ra năm nay giành cúp Quidditch có vẻ hơi khoai vì thằng nhóc này chắc nó phải tài năng hay giỏi giang lắm mới giống tôi mà năm nhất đã vào đội Quidditch. Vậy nên dạo này tôi chăm tập lên hẳn, Marcus hay Doval cũng còn phải bất ngờ.

- "Nào đi về thôi, trời không còn sáng nữa mà cũng sắp đến giờ ăn tối rồi."

- "Sao không tập thêm chút nữa? Trời cũng chưa tối hẳn, mắt tôi vẫn có thể nhìn được trái Snitch mà." Tôi bĩu môi.

- "Anh hiểu tâm lý của mày nhưng cũng cần phải giữ sức khỏe, nếu để thua thằng Potter và Gryffindor với lí do là sức khỏe không tốt thì thật không xứng đáng là Slytherin chút nào."

Marcus lắc đầu ngao ngán rồi hất tay về phía Doval, anh ấy hiểu ý liền lên chổi lao đến chỗ tôi, xách cổ áo cùng chổi của tôi phi xuống chỗ Marcus rồi sau đó chúng tôi đi đến đại sảnh đường ăn tối.

Sau khi nhận được kha khá lời chúc của mọi người, tôi trở về ký túc xá để làm nốt bài luận văn môn biến hình. Ngày thi Quidditch đã tới sát lắm rồi, hy vọng ngày mai có thể tự tay đè bẹp lũ Gryffindor đáng ghét.

---

- "Harry! Em hồi hộp không?"

- "Đương nhiên là có rồi anh Oliver."

- "Thôi nào, tự tin lên. Không phải phản bội đội nhà đâu nhưng em nên lấy tầm thủ nhà Slytherin để học tập đấy. Con bé rất cừ, anh thấy em ấy là một tầm thủ xuất sắc nhất từ lúc anh vào trường đến nay mà Slytherin có được. Anh khá ghen tị khi nhà Slytherin lại có một tầm thủ xuất chúng như vậy. Em biết em và con bé giống nhau ở điểm nào không?"

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To DieKde žijí příběhy. Začni objevovat