Quyển 1 - Chương 6

2.5K 256 5
                                    

25 - 11 - 1990

Trải qua một buổi sáng vật vã với một đống môn học khác nhau, cuối cùng cũng đến buổi chiều. Chưa bao giờ tôi mong đợi đến như này, tiết tiếp theo là học bay và tôi thì cực kỳ, cực kỳ thích Quidditch luôn.

Hiện tại chúng tôi đang trên đường ra sân trường để học bay (lắk) nè, 3 đứa kia đi cùng cứ nhìn tôi cười cười mà tưởng tôi phê cỏ.

Giáo sư dạy môn bay cho chúng tôi là cô Rolanda Hooch, lạy Chúa tôi trông giáo sư ngầu bá cháy, không hổ danh là giáo viên môn Bay. Tiết này Slytherin chúng tôi học chung với Hufflepuff nhưng có vấn đề khiến tôi bị rén nhẹ. Chả hiểu chính mình đã làm gì đắc tội với đấng tối cao là lũ con gái Hufflepuff mà tụi nó lườm tôi sắp bốc cháy tới nơi, tận mấy tháng liền rồi đấy.

Thật ra cảm giác được mọi người ngắm nhìn cũng gọi là vui sướng, nhưng đặt vào trường hợp này thì tôi xin khiếu. Nhìn tụi nó như kiểu chỉ cần tôi lơ là là sẽ lao lên cắt tiết tôi vậy!?

"Mày đắc tội với nữ nhân nhà Hufflepuff hả? Nó nguýt mày muốn nổ đom đóm mắt luôn rồi kìa." Nó tính xía vào chuyện của tôi đấy hả?

"Mày ngắm gái nhà Huff hay sao mà biết vậy Alex?" Ha, cho mày chết.

"Ôi tao không ngờ mày là người như vậy đó Alex!" Billier vừa nói vừa lấy tay đưa lên giả vờ lau nước mắt.

"Thật là thất vọng quá mà..." Còn Litzy thì gục đầu vào vai tôi làm như khóc ghê lắm. Hai đứa này mà được giải Oscar thì tôi cũng không bất ngờ đâu.

Alex bất lực còn không kịp thì giáo sư Hooch đã gọi:

"Nào, tất cả lại đây! Đứng bên cạnh chổi của mình nhanh lên!"

Tất cả học sinh của Hufflepuff và Slytherin đều nghe theo lời giáo sư Hooch mà đứng cạnh những cái chổi cũ mèm khiến con dân "Slytherin quý'sss tộc'sss" nhăn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu. Đương nhiên, sướng từ bé mà giờ phải động vào cái chổi vừa cũ vừa bẩn này ai chả khó chịu.

"Bây giờ hãy đưa tay ra và hô "LÊN!" để cán chổi bay vào tay các trò."

Tôi hô một tiếng lên dứt khoát và dõng dạc, cây chổi từ dưới đất nhảy tỏm vào lòng bàn tay. Úi!? Không ngờ phải không? Đây chắc chắn là định mệnh, là duyên số của tôi và bộ môn Quidditch đây mà. Đám còn lại hô 5, 7 lần mới làm được, thậm chí có đứa hô mãi vẫn chẳng thấy chổi nhúc nhích. Tôi đắc ý trong lòng, sốt ruột chờ lệnh của giáo sư Hooch.

Giờ thì mọi người đã đều có được chổi cô Hooch tiếp tục chỉ dạy.

"Được rồi, tốt. Bây giờ các trò hãy ngồi lên cán chổi. Dậm chân xuống đất cho chổi bay lên 1 thước, sau đó muốn hạ xuống thì hãy chồm người lên đằng trước. Cả lớp chuẩn bị, nghe theo tiếng còi của ta. Một! Hai! Ba!"

"Tuýt!"

Tất cả đều bay lên 1 thước theo lời giáo sư Hooch, mặt cô giãn ra, xem chừng rất hài lòng.

"Tốt lắm, bây giờ các trò thử điều khiển chúng xem, những cây chổi ấy. Thử di chuyển chúng đi vòng vòng xem nào!"

Tôi lượn lờ trên không trung, tận hưởng làn gió mát rượi tạt lên mặt. Gió chiều thoảng thoảng mùi cỏ nhẹ, cái mùi mà tôi ngửi được từ Cedric. Mọi người phải tin tôi, bây giờ tôi không muốn xuống chổi nữa. Cảm giác của tôi bây giờ rất Deja Vu, kiểu như kiếp trước tôi làm dân chơi Quidditch chuyên nghiệp vậy.

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To DieWo Geschichten leben. Entdecke jetzt