Chương 43: Cô cũng có tự tôn cùng giới hạn cuối cùng

Start from the beginning
                                    

Nói xong, không đợi anh trả lời, cô nhanh chóng mở cửa xe, bước lên vỉa hè ngăn một chiếc taxi rời đi.

Khương Nhạn Bắc kinh ngạc nhìn taxi màu cam đi vào đêm tối, tựa lưng vào ghế. Cả ngày vui vẻ bỗng tiếp nhận một đòn cảnh cáo, khiến trái tim của anh nhức nhối.

Dĩ nhiên anh không phải không thích công việc của cô, ngược lại vì biết được tình trạng thái bốc đồng cô đã từng, biết cô gái hư hỏng kia đã từng trải qua biến cố gia đình, chỉ còn cách dựa vào sức mình tự đứng lên, cũng khiến anh phải lau mắt mà nhìn. Anh cũng không phải là người không nhuốm bụi trần, cũng biết bất cứ công việc nào cũng sẽ có điều thân bất do kỷ.

Nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ là đàn ông, hơn nữa còn là bạn trai của cô, làm sao có thể không e ngại?

Ngoại trừ để ý đến cô gặp dịp thì chơi với đàn ông trên bàn rượu, anh càng để ý trong giới xã hội này, hôm nay cô gặp phải kẽ lỗ mãng như Đồng tổng, ngày mai có thể là một Vương tổng nho nhã lễ độ tràn đầy mị lực, sau đó phát hiện anh không phải là lựa chọn tốt nhất của cô.

Anh vuốt mi tâm, nổ máy xe.

Chuyện đầu tiên Khương Nhạn Bắc về đến nhà là lấy hai thẻ ngân hàng trong tủ ra. Một tấm là thẻ lương, anh sống đơn giản, ở chung cư giáo sư, ăn ở nhà ăn trường học, phần lớn thời gian đều ở phòng thí nghiệm nên tiêu rất ít tiền. Mỗi tháng một vạn tiền lương, dù trong thành phố này không tính là thu nhập cao, nhưng đối với anh khá dư dả. Nhưng công việc anh mới bắt đầu nửa năm, lại thêm phần thưởng của hạng mục nghiên cứu khoa học, trong tấm thẻ này cũng tầm hai mươi vạn.

Một tấm thẻ khác là thu nhập bên ngoài của anh, gồm những bài soạn thảo khoa học cho tạp chí mấy năm nay, trước đó đã hợp tác cùng một công ty, cũng có được tiền thưởng nhưng cộng lại chưa đến bảy chữ số.

Từ lúc lên đại học anh đã dựa vào bài viết khoa học mà tự nuôi sống mình, sau đó ở nước ngoài, ngoại trừ học bổng còn có chút tiền thưởng từ cuộc thi khoa học. Điều này không cần đến sự trợ giúp của Khương Chi Minh và Tống Sầm, cũng chưa từng sầu muộn vì kế sinh nhai, thậm chí anh cũng không xem qua bảng lương của mình.

Anh không tận lực kiếm tiền, bởi vì cho đến bây giờ chưa từng thiếu tiền. Không phải anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà là sống quá đơn giản. Anh không theo đuổi vật chất, như Thẩm Nam nói, anh đúng là thanh cao, xưa nay không để ý tiền tài cũng chán ghét thế giới vật chất, cho nên cố gắng thoát khỏi nó.

Nhưng bây giờ khi anh cần tiền, lần đầu tiên ghét sự thanh cao của mình. Nếu như tình trạng kinh tế của anh khá hơn một chút, như vậy có thể nói với cô một câu "Anh nuôi em".

Bởi vì một người đàn ông nuôi một phụ nữ, không chỉ đơn giản là lo một ngày ba bữa, mà còn khiến cô không còn lo lắng cho tương lai, đi làm những chuyện mình thích. Mà anh lại không có vốn liếng này.

Anh đương nhiên cũng biết Thẩm Nam tuyệt đối không phải người phụ nữ muốn đàn ông bao nuôi. Nếu như vậy thì đã không đến lượt anh, anh tin nhất định đã có người nói với cô những lời tương tự, nhưng cô vẫn dựa vào công việc của mình để nuôi ba và em trai. Cô có tự tôn cùng ranh giới cuối cùng của mình.

Nhưng điều này cũng không giống như mình, là đàn ông không thể làm được điều mà người phụ nữ mình thích.

Anh hít sâu, đem thẻ cất kỹ, mở email gửi báo giá một chuyên đề trên tay anh cho thương nghiệp độc quyền.

***

Cùng lúc đó, Thẩm Nam tâm tình sa sút đi đến tiệm hoa.

"Chị ơi!" Thẩm Ngọc nhìn thấy cô, cười chạy đến bổ nhào vào chân cô.

Thẩm Nam sờ nhẹ đầu nhỏ của nhóc, đi vào tiệm, thuận miệng hỏi Thẩm Quang Diệu: "Thu nhập thế nào?"

Thẩm Quang Diệu nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, lợi nhuận ít hơn so với trước. Nhưng không sao, ba đã liên lạc với công ty có buổi triển lãm sắp khánh thành, nếu có thể hợp tác thì thu nhập có thể tăng cao hơn."

Thẩm Nam cười nói: "Không sao, chỉ cần không lỗ, lời ít cũng được. Con vừa được thông báo thăng chức, tháng sau lên chức giám đốc khách hàng, tiền lương ba vạn lại thêm tiền thưởng, một năm có thể lên đến năm mươi vạn. Cố gắng hơn thì tầm hai năm con có thể mua một căn nhà rồi."

Thẩm Quang Diệu kích động nhìn con gái, vui mừng nói: "Con gái ba thật sự quá giỏi."

Thẩm Nam cười xem qua: "Có giỏi đi cũng chỉ là kẻ làm công." Hơn nữa còn phải cùng đàn ông uống rượu tiếp chuyện.

Thẩm Quang Diệu: "Ba tin con gái sớm muộn có thể làm ra sự nghiệp của mình."

Thẩm Nam hơi xao động, lại cười. Cô luôn nói mình chỉ làm công để nuôi sống gia đình, nhưng mấy năm qua chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến muốn làm sự nghiệp cho riêng mình sao?

Cô có thể leo lên chức giám đốc, cũng sẽ có một ngày làm được chức cao hơn, càng có nhiều quyền quyết định và tiếng nói hơn, mà không cần phải vì công việc mà đi tiếp rượu đàn ông.

Chỗ làm là nơi mạnh được yếu thua, hiện tại cô chỉ là kẻ yếu, nhưng đợi đến lúc cô mạnh lên sẽ không thể thích chính mình đã từng yếu đuối. Bởi vì đây là còn đường ắt phải đi qua, chỉ ít đối với cô có bối cảnh cùng lý lịch như thế, cũng cần có một đường tắt để đi.

Khương Nhạn Bắc xem thường mình thì sao? Chỉ cần mình quan tâm bản thân thôi.

Huống chi còn có người ba luôn kiêu ngạo vì mình.

Vừa nghĩ thế, Thẩm Nam đã trở lại bình thường.

Chỉ là với đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc, vẫn có chút tiếc nuối.

Dù sao cô cũng thích anh như vậy.

Lúc trước là vậy, hiện tại cũng thế.

***

Ji: Mình thấy chị quá mạnh mẽ, lại nhanh dỗi. Anh dỗ đến mắc mệt, anh chỉ mới nói có mấy câu chị đã liên tưởng rồi giận luôn. Mình cảm nhận được sự tự ti của chị Nam, có lẽ chị ấy không muốn người mình yêu cảm thấy mình không xứng với người đó, từ bỏ sớm cũng tốt. Còn anh Bắc, may mà anh yêu chị ý lắm cơ, nếu không đã không móc hết gia sản đưa cho chị rồi.

[FULL] Nhạn Bắc bay hướng Nam - Úy KhôngWhere stories live. Discover now