Chương 7: Bước đi rất an tâm

Start from the beginning
                                    

Thật ra dáng dấp đứa bé này không kém, không giống như người mẹ đã vứt bỏ nhóc, ngược lại giống chị gái đến năm phần. Chị Trần không hiểu tại sao cô muốn lo chuyện rối rắm này, chính cô cũng không hiểu, có đôi khi cô nghĩ có thể do gương mặt này của Thẩm Ngọc càng ngày càng giống mình thôi.

Lý do này có thể thật sự là ngày cả mình cũng không thuyết phục nổi.

Cô nhìn chằm chằm vào gò má của đứa nhóc, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt, cẩn thận lấy tay của nhóc từ trên cổ mình xuống, đổi một tư thế nằm thoải mái trên chân mình cho nhóc.

Trong xe có chút ngột ngạt, cô mở cửa sổ một chút, gió đêm thổi tới mới dễ chịu được một chút, trong đầu lại hiện lại dáng vẻ của Khương Nhạn Bắc.

Bình tĩnh, lãnh đạm, xa lạ. Anh không phải là người bỏ đá xuống giếng hay cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nhìn thấy tính tình như quỷ của mình bây giờ cũng có thể cảm thấy loại người như cô thật đáng đời.

Đáng đời, đúng thật là đáng đời!

Cô che mắt lại, đem hình ảnh trong đầu vứt đi nhưng không thành công. Dứt khoát quên đi.

Về đến nhà đã 9h, Thẩm Ngọc rốt cuộc cũng tỉnh, mọi thứ quen thuộc đem lại cho nhóc cảm giác an toàn, từ trên người Thẩm Nam nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Thẩm Quang Diệu nói: "Xin lỗi ba ba, có pizza nhưng con không trông chừng, bị người ta lấy trộm mất."

Lúc này Thẩm Nam mới biết được, Thẩm Ngọc lạc đường vì nửa cái pizza còn thừa kia.

Lý do này khiến lòng cô dư vị hỗn tạp, nhất thời không nói được, là cảm thán một đứa nhóc 5 tuổi đuổi theo pizza hay là chuyện hoang đường, pizza ăn thừa cũng bị người ta ăn trộm.

Tóm lại, đều rất khó tin.

Thẩm Quang Diệu không biết chuyện phát sinh giữa hai chị em, coi như là đồ ăn bị vứt đi. Nghĩ đến hôm nay suýt nữa đã đem cho con trai, trong lòng khó tránh khỏi áy náy. Đứa bé này lúc sinh ra đời, lấy tên có vàng lại mang ngọc, vẻn vẹn chỉ có mấy tháng yêu thương, còn chưa kịp có ký ức thì cuộc sống đã lụn bại, từ đó về sau đối mặt với cuộc sống ăn nay lo mai.

Thẩm Quang Diệu đau lòng con gái, làm sao không đau lòng con trai. Ông nhìn gương mặt trắng nõn nhu thuận của Thẩm Ngọc, cảm thấy tim mềm nhũn, biểu hiện hòa ái hơn nhiều, ôn nhu hỏi: "Con đã ăn pizza sao?"
Thẩm Ngọc gật đầu mạnh, duỗi tay nhỏ ra mô tả: "Dạ, ăn hai miếng lớn như vậy, ăn rất ngon."

Thẩm Quang Diệu lúc này mới chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của nhóc, đoán rằng lúc này hẳn đã khóc. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu ừ một tiếng.

Thẩm Nam đi đến, xoa nhẹ đầu của nhóc: "Tắm rửa rồi nhanh đi ngủ."

Thẩm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo nhỏ của mình đi vào phòng tắm.

Thấy nhóc đã vào phòng tắm, Thẩm Nam lấy bún xào mua từ cửa hàng ăn khuya ra, đặt trước mặt Thẩm Quang Diệu, ngồi xuống bên cạnh sofa.

Thẩm Quang Diệu thực ra không có khẩu vị, nhưng vẫn cầm đũa yên lặng bắt đầu ăn.

Hai người nhìn phim truyền hình đang phát trên TV, đều giả vờ như rất chuyên tâm, không ai nói câu nào. Đến khi có quảng cáo, Thẩm Quang Diệu mới thấp giọng: "Thật ra trí nhớ của đứa bé rất ngắn, nếu nó muốn ở nhà khác sống tốt hơn, mấy năm nữa sẽ quên chúng ta. Đối với Thẩm Ngọc hay con cũng là chuyện tốt."

[FULL] Nhạn Bắc bay hướng Nam - Úy KhôngWhere stories live. Discover now