Chương 1: Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ hương thơm kia

18.8K 377 29
                                    

Ánh đèn mờ ảo giữa bóng tối, tiếng Saxophone chậm chạp vang lên khiến người nghe buồn ngủ

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Ánh đèn mờ ảo giữa bóng tối, tiếng Saxophone chậm chạp vang lên khiến người nghe buồn ngủ. Có người nói đến chuyện lý thú phát sinh vào năm nào đó không biết, mấy nam nhân ngồi trên ghế salon dài cười đến ngã lên ngã xuống.

Khương Nhạn Bắc cũng cong môi nhẹ cười theo nhưng chỉ là ý vị nhạt nhẽo, không chạm đến đáy mắt. Sự vui vẻ chớp mắt tan thành mây khói, trên gương mặt tuấn tú chỉ còn một chút mệt mỏi ủ rũ. Anh biết mình hơi say, ý thức nhanh chóng mất đi đến mức không nghe rõ chuyện lý thú kia rốt cuộc là gì.

Thanh âm của bạn bè càng ngày càng nhỏ, tiếp đến cả thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng, cả người anh giống như muốn trút bỏ những gì vừa ăn lúc nãy.

Anh buông ly rượu trong tay, vuốt nhẹ mi tâm đem sự chú ý về bản thân đang là nhân vật chính của bữa tiệc này.

Anh về nước có mấy tháng đã nhận chức, vừa làm hạng mục vừa làm giáo án cùng chuyện của hội tài chính, bận rộn đến mức không thể nghỉ ngơi. Mấy anh em tốt hẹn nhiều lần, đêm nay mới có được thời gian đến tụ họp ở quán bar này.

Bạn bè đã lâu không gặp, nói chuyện rất nhiều.

Tất cả đều là bạn học từ cấp 1 đến cấp 3, học sinh trung học trọng điểm trong thành phố đều là đứa trẻ được nuôi dưỡng rất tốt, trên cơ bản không tính là quá kém. Loại tiệc này đơn giản chỉ là trò chuyện xưa.

Khương Nhạn Bắc chủ yếu nghe nhiều, cũng không phải vì tính cách trầm mặc ít nói mà là anh phát hiện, đối với câu chuyện nhỏ mà bạn bè nói, ấn tượng của anh phần lớn rất mơ hồ dù cho trong chuyện đó anh là nhân vật chính.

Trí nhớ của anh không kém, ngược lại những cuốn sách anh thường đọc qua sẽ không quên được. Thế nhưng có lẽ trong quá trình trưởng thành quá thuận buồm xuôi gió, mỗi một bước đi đều nằm trong mong muốn của mình, từng chút gò bó theo khuôn phép, chưa từng thất bại cũng chưa từng mất khống chế. Loại người sinh ra được đi trên con đường bằng phẳng này theo người khác, anh có lẽ là một ngôi sao sáng lấp lánh. Song khi anh quay đầu nhìn lại không thấy được một hình ảnh nào đáng giá.

Thế là những chủ đề được nhắc đến tiếp theo lại náo nhiệt nhưng anh một chút cũng không hứng thú.

Điệu nhạc Saxo dừng lại, tiếng Guitar vang lên một khúc nhạc nhàn nhạt, nữ ca sĩ hát lên từng chữ trong ca khúc.

"Em ngồi ở đây nhìn mặt trời mọc

Em ngồi trong ánh sáng nhìn thành phố sụp đổ."

[FULL] Nhạn Bắc bay hướng Nam - Úy KhôngWhere stories live. Discover now