Chương 56: Đến Mĩ

4.9K 360 132
                                    

Thời gian nhanh thật đấy. Mới ngày nào còn đang ở đại học giờ đây tôi đã phải đứng ở sân bay để tạm biệt Minh Nhật sang Mĩ rồi.

"Anh không nỡ xa em tí nào." Minh Nhật ghì chặt eo tôi, nó không muốn quay lưng bước đi.

Tôi cố gắng gượng nở nụ cười, tôi mà buồn thì nó lại càng không nỡ rời đi. Tôi và Minh Nhật dù sao cũng chỉ xa nhau một năm thôi, nó sang Mĩ học lên thạc sĩ quản trị kinh doanh cái vèo là về à.

"Cứ kì kèo mãi thế, anh không vào là chẳng kịp giờ bay đâu." Tôi đẩy Minh Nhật ra.

"Đi đi cho gió trời Hà Nội bớt ô nhiễm nha em." Thanh Trúc đứng bên xua đuổi.

"Chị đừng có giục em." Minh Nhật nói thêm: "Em tiếc Nguyệt của em ghê! Một năm đấy."

"Mày lấy cái bằng thạc sĩ về thì muốn cái gì mà chẳng được, thôi đi đi, sắp muộn rồi đấy." Thảo tiến lên đẩy nó.

Minh Nhật đứng giậm chân tại chỗ, mặc cho Thảo Thon Thả liên tục đẩy vào trong.

"Ánh Nguyệt! Đến đây với anh." Minh Nhật đứng yên, dang tay ra chào đón tôi. "Anh ôm lần nữa nào."

Tôi bèn cười bất lực chạy vào vòng tay ấm áp của Minh Nhật. Minh Nhật ôm gọn đầu tôi vào ngực anh.

"Đợi anh nhé! Một năm thôi, anh sẽ mang về cho em một món quà nho nhỏ." Minh Nhật khẽ thì thầm vào tai tôi.

Tôi cười, phả hơi vào ngực Minh Nhật, anh vẫn chẳng chịu buông tôi ra. "Quà gì thế? Anh tặng gì cho em?"

"Để tạo bất ngờ cho em thì anh xin phép được giữ bí mật nhé! Đợi anh một năm thôi, anh sẽ trở về, anh sẽ mang đến cho em mọi thứ." Minh Nhật buông lỏng người tôi ra, nó cúi xuống hôn vào môi tôi.

"Anh đi an toàn." Tôi cười rồi lùi người ra sau, vẫy tay chào anh.

"Em ở lại vui vẻ nhé! Đừng có mà quên anh, ngoài anh ra thì không ai xứng đáng với em đâu." Minh Nhật chạy đến bên tôi một lần nữa, anh cau mày nói: "Cẩn thận với mấy thằng con trai biết chưa? Nhất là mấy thằng như anh hồi xưa, thấy tụi nó thì né ra."

"Mày biết mày tồi rồi đấy à?" Thanh Trúc đứng bên chế giễu.

"Kệ em coi! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà." Minh Nhật nhìn tôi một lần nữa. "Em nhắc lại anh nghe."

Tôi bất lực, vừa nói vừa nhịn cười. "Ngoài anh ra thì không ai xứng với em và né xa mấy đứa như anh hồi xưa ra."

Minh Nhật gật đầu, tuy gật đầu là thế nhưng anh có vẻ vẫn rất lo lắng cho tôi, khi bước vào trong anh cứ luyến tiếc ngoảnh đi ngoảnh lại mấy lần để nhìn.

"Mọi người ở lại vui vẻ nhé!" Minh Nhật hét to khi nó đã vượt qua vòng an ninh.

"Bye mày! Về sớm nha đại gia Minh Nhật." Thảo vẫy tay hét lớn.

"Đi đi, đừng có về khi không mang về cái bằng." Thanh Trúc quay người đi tỏ vẻ không quan tâm.

Ngay khi Minh Nhật bước vào bên trong, chúng tôi ai nấy mặt cũng buồn rười rượi. Thanh Trúc cũng sụt sịt cơ chứ, tôi thấy thế cũng không dám khóc, cố đánh lạc hướng chủ đề.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now