Ngoại truyện 1- Thanh Trúc POV: Chuyện của tôi

6.3K 299 17
                                    

Tôi chẳng thân thiện lắm đâu nên tôi sẽ chẳng bao giờ mở đầu bằng một câu chào thật hẳn hoi, tử tế. Nếu bạn đang tìm một người nói năng lịch sự thì chắc chắn rồi... chẳng thể nào là tôi.

Tôi được bố mẹ đặt cho một cái tên khiến tôi khá thích. Nguồn gốc còn rất hay nên tôi sẽ kể để ai không biết thì... hôm nay biết.

Mười tám năm trước bố tôi có chuyến đi du lịch tham quan rừng trúc Púng Luông, mẹ có kể là hôm đó trời rất đẹp, ánh sáng Mặt Trời rực rỡ len lỏi qua những hàng trúc cao chót vót như thể muốn với lên đến tận mây xanh. Hôm đấy bố gặp mẹ, mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp bà luôn mang trong mình một phong thái thanh lịch, nhẹ nhàng và đằm thắm.

Mẹ tôi du học Anh mới về nước đen đủi thế nào dính phải tiếng sét ái tình của bố tôi, sau sáu tháng tìm hiểu mẹ tá hỏa khi biết mình có bầu. Bố tôi là người có trách nhiệm nên quyết định hỏi cưới mẹ. Mẹ sinh ra tôi và em trai tôi vào cuối năm đó, rất nhanh Thanh Trúc được chọn làm tên tôi vì hai người này gặp nhau ở rừng trúc Púng Luông, em trai tôi được bố đặt cho cái tên Minh Nhật vì hôm đó là ngày nắng rất rực rỡ, bố mong nó luôn thông minh, tỏa sáng.

Chẳng mấy chốc cuộc hôn nhân chóng vánh này đã đi đến hồi kết. Cả hai quyết định đặt bút ký vào tờ giấy ly hôn khi mà tôi và em còn chưa bước những bước đi đầu đời.

Tôi được mẹ gửi vào Sài Gòn ở với ông bà ngoại. Tôi có niềm yêu thích với âm nhạc từ hồi còn nhỏ xíu. Lần đầu tiên tôi nghe bài "Spring" của Antoni Vivaldi tôi đã ngỡ như cả mùa xuân hiện ra trước mặt.

Tôi tò mò về những nốt nhạc và cứ thế con bé Thanh Trúc lớn lên trong những bản nhạc giao hưởng, các bản opera. Tôi chẳng thể nào quên được cái cảm giác được mẹ tặng cho một cây đàn của hãng Steinway & Sons, tôi đã ôm nó và ngủ cả đêm để canh chừng.

Lớn lên một chút tôi bắt đầu dành thời gian cho việc học đàn, khi tôi bắt đầu thành thạo piano, tôi dần hướng đến các dụng cụ âm nhạc khác. Phải nói là tôi khá có năng khiếu trong những việc này. Lên lớp ba tôi có thể chơi thành thạo piano và ba loại nhạc cụ khác một cách cơ bản.

Bố cũng ủng hộ tôi và ông là người bảo mẹ nên cho tôi đi học thanh nhạc, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe về em trai mình, nghe bố mẹ nói chuyện với nhau, họ khen Minh Nhật là thằng bé thông minh, học giỏi. Mẹ bảo Minh Nhật giống bố, tôi cũng khá tự hào khi có một thằng em trai học giỏi như thế mặc cho tôi còn không nhớ lần cuối mình gặp mặt nó là lần nào.

Ông trời không cho ai tất cả thằng Nhật nó giỏi nhưng nó không đẹp trai, người nó cao mà gầy nhom, theo lời kể của nhiều người thì em tôi được miêu tả là giống que củi. Tóc nó như thể là úp tô lên rồi cắt theo đúng nghĩa đen, răng của nó thì sún gần hết, chắc nó nốc nhiều kẹo lắm. Gì chứ lớp ba rồi mà bị sún răng thì xấu hổ vãi cả cây. Tôi thương em trai lắm! Thiếu có cái mặt là hoàn hảo rồi. Mà chẳng sao cả, bố mẹ tôi giàu, mai cho thằng nhỏ đi phẫu thuật thẩm mỹ là đẹp ngay.

Tôi được mua sách vở, rồi cặp sách mới để đến trung tâm dạy thanh nhạc. Vấn đề bây giờ mới thực sự bị xuất hiện, tôi bị sợ đám đông. Thời gian dài ở nhà tiếp xúc với cây piano và vùi đầu vào những nốt nhạc khiến tôi chẳng thể tiếp xúc được với ai, trong lớp tôi cũng chẳng có bạn bè. Không phải vì các bạn không chơi với tôi mà do tôi tự cô lập chính mình.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ