Chương 31: Cuộc nói chuyện dài

7K 345 42
                                    

Chiều thứ năm, tôi đi bộ một mình xuống cầu thang để lấy tập đề cương cô văn mới in ra cho cả lớp. Minh Nhật thì đang bận trên phòng tin học để làm gì đấy rồi nên tôi chỉ đi có một mình.

Hôm nay chỉ có mỗi khối 11 đi học thôi nên trường cũng tương đối vắng vẻ. Đang thản nhiên rải bước, tôi bị chặn đứng bởi thằng Đắc Hợp, tôi nhận ra nó bởi vẫn còn nhớ cái khuôn mặt bố láo qua màn hình điện thoại của Thảo Thon Thả. Chắc bụng đang yên đang lành không có thằng hâm nào đi chặn đường con gái nhà người ta cả, tôi mở lời trước.

"Gì vậy ạ?" Tôi thản nhiên nhìn lên mặt nó không chút e sợ.

Ở đây còn nhiều giáo viên có thể bảo vệ được tôi, hơn hết nó cũng chẳng gan động chạm gì đến tôi, chỗ kia có một cái camera thì chỉ có thằng tâm thần mới dám động thủ ở đây.

"Hello Ánh Nguyệt." Nó cười vui vẻ dơ tay chào tôi, nhưng theo con mắt của tôi nụ cười của nó trông như thằng biến thái.

"Ai vậy?" Tôi giả ngu.

"Tao tên Hợp, Đắc Hợp." Nó tự hào khi nói ra tên mình với tôi.

Tôi nhìn nó một lúc, mặt Đắc Hợp từ vui vẻ trở thành có chút khó chịu khi không nhận được một câu hồi đáp nào của tôi.

"Mày không biết tao đấy à?" Khuôn mặt nó đanh lại.

Tôi cười nhẹ, diễn xuất từ trước đến giờ vẫn là nghề của tôi.

"À! Tao biết mày, mày khá nổi tiếng mà... Dạo này học nhiều nên là tao sắp lú đến nơi rồi. Xin lỗi nhé Hợp." Tôi nở nụ cười ngắn ngủi nhìn nó.

Thằng Đắc Hợp gần như rất hài lòng với biểu hiện của tôi, nó không vòng vo nữa. "Cuối tuần này mày có bận không?"

Tôi chẳng có chút ngần ngại rồi nhìn nó trả lời: "Việc gì thế?"

"Tao muốn hẹn mày đi ăn ấy mà." Tôi gần như muốn nôn ra khi nó sủa ra câu này.

Cứ nghĩ đến cái cảnh hồi xưa nó bạo hành Minh Nhật là tôi chỉ muốn dơ chân lên thúc cho nó vài phát vào chỗ hiểm để nó sống giống thái giám cho đến khi nó đầu thai làm kiếp khác thì thôi.

"Đi ăn ấy hả? Tao sợ cuối tuần tao bận lắm." Tôi nhẹ nhàng nói với nó, eo ôi cái giọng nũng nịu của tôi, tôi cảm thấy kinh tởm nôn ra bãi bảy màu.

"À! Quên mất." Nó nói như nhớ ra gì đó. "Mày đang hẹn hò với Minh Nhật à?"

Tôi khựng lại một chút rồi xua tay. "Không, tao không hẹn hò với Nhật."

Đắc Hợp tỏ ra vui vẻ, miệng nó không ngừng cong lên. "Biết ngay mà! Làm sao mà mày hẹn hò với nó được."

Tôi cười đáp lệ, nhìn khuôn mặt như bắt được vàng của Đắc Hợp tôi nghĩ mình nên rời khỏi đây ngay, chứ cái đà này tôi sẽ móc mắt nó ra mất.

Tôi vẫy tay chào nó. "Tao phải đi lấy tập đề cho cô ngữ văn, có gì tao nhắn tin sau... nhớ đồng ý kết bạn facebook nhé!"

"Ừ." Nó gật đầu chào lại tôi.

Ngay giây phút ấy, tôi phải tự kinh tởm bản thân mình. Khi nãy trông tôi chắc ủy mị và ngứa mắt lắm, nhưng chấp nhận sống không thật với bạn thân mình để dụ cọp vào hang. Có người dạy tôi rồi thả con tép bắt con tôm hùm.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now