Ngoại truyện 7 - Minh Nhật POV: Trang ba nhật kí

5.2K 408 145
                                    

Được rồi, chào mừng em đến với trang thứ ba của quyển nhật ký. Anh viết nó vội trong buổi tối đầu tiên chúng ta có được nhau, nên chắc chắn chưa thể kể hết được sự tình vài ngày qua. Nó khá dông dài đấy, không biết em có đủ kiên nhẫn ngồi lại để ngẫm nghĩ nó cùng anh không.

Vài ngày trước, anh than vãn vì đã phải đợi em quá lâu. Tình cờ làm sao Đắc Hợp lại nghe thấy được nỗi buồn khổ của anh, có điên cũng chẳng thể ngờ được kẻ thù không đội trời chung của anh lại có ý định giúp chúng ta về bên nhau.

Ban đầu anh nghi ngờ và muốn đuổi vội nó đi cho thật nhanh, cứ nhìn thấy mặt nó là anh lại không chịu nổi. Nhưng dẫu sao, nó chẳng có lý do gì để làm hại mối quan hệ tốt đẹp vốn có của chúng ta.

Nó không ngu đến nỗi gây thêm chuyện để rồi phải mặc váy nhảy giữa sân trường như năm lớp 11. Tuyệt nhiên, cái buổi học chung tiết quốc phòng lại trở thành một bối cảnh quá hoàn hảo để tiến hành, cái kế hoạch mà anh tự đặt tên là “chiến dịch giành lấy Mặt Trăng”, nghe ngầu phải không? Anh khá tâm đắc với cái tên này đó.

Không ngoài dự đoán khi Đắc Hợp nhắc đến Thùy Linh trước mặt anh, em đã khá khó chịu nhưng vẫn im lặng cho qua. Anh không quá bất ngờ trước kết quả này, anh biết muốn làm em tức giận thì như thế này là không đủ, em quá bình tĩnh trước mọi chuyện, nên phải hơn như vậy.

Thời gian tiếp theo, anh nghĩ không chỉ mình em mới trong giai đoạn thất tình trầm trọng mà ngay cả anh cũng thế. Anh phát điên lên khi ngồi trước dàn máy tính của mình vì không thể nhắn tin được cho em, càng tức hơn khi anh phải seen tin nhắn của em mà không được rep.

Anh ngồi lầm lì trong lớp mà đợi bóng hình em sang lớp anh để rủ anh đi ăn, nhưng có vẻ rằng mọi sự cố gắng của anh được đánh đổi lại bằng sự im lặng của em. Con mẹ nó! Nực cười thật, đáng ra em nên nhảy bổ sang lớp anh mà hỏi lý do tại sao anh không rep tin nhắn của em.

Từ một kế hoạch khiến em biết mình yêu anh, lại lật ngược khiến cho anh cảm thấy trống rỗng đến mức nào khi em không còn hiện diện thường xuyên trong cuộc sống của anh. Đời như một ván bài, khi con người ta tưởng chừng như đã nắm chắc phần thắng trong tay thì lại bị đảo thế, bản thân anh cũng thế… hình như anh nhận ra mình yêu em lắm rồi, yên đến mức không còn cách nào để dứt ra được nữa.

Anh buồn tủi và tức giận mỗi ngày với chiếc điện thoại của mình, anh tự làm đau bản thân, tự kiếm việc cho bản thân, tự lấy đống sách kinh doanh của bố ra đọc, ghi chép để ngăn những ngón tay của mình đáp lời lại tin nhắn của em.

Bố bảo phải luôn học tập vì trong thần thoại Bắc Âu có một Odin - vị thần tối cao của dòng tộc thần Aesir, đã phải chấp nhận đánh đổi lấy một con mắt của mình để uống nước nước trong giếng tri thức Mimisbrunn. Tuy rằng thần đã biết tất thảy mọi thứ trên đời, trí tuệ mở mang gấp vạn lần nhưng Odin không vì thế mà ngừng học, thần vẫn luôn chọn cách tiếp tục suy ngẫm, tiếp tục thấu hiểu, học cách mở mang đầu óc của mình.

“Sự khôn ngoan là một món quà của trí não luôn hoạt động.” Bố anh đã nói câu này với anh đấy, trích cũng trong cuốn thần thoại Bắc Âu.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now