Chương 24: Tình cờ (1)

6.7K 346 28
                                    

Hơn hai tháng qua đi, tôi dần quen với con Ú của Nhật tặng. Tất nhiên là tôi vẫn nhớ con mèo Ú nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Việc Thanh Trúc chuyển vào lớp tôi để học cũng gây ra khá nhiều chủ đề bàn tán. Minh Nhật vô cùng bất ngờ khi thấy Thanh Trúc chuyển vào, hướng ngoại nên Trúc dễ dàng kết bạn mà cũng chẳng có chút khó khăn nào. Chẳng ai biết Thanh Trúc và Minh Nhật là chị em sinh đôi hết, hai người này cũng không tỏ ra quá thân thiết với nhau và họ đối xử với nhau như những người bình thường khác.

Tôi vừa call video với Nhật vừa xếp lại quần áo vào vali, Tết Nguyên đán đến rồi nên tôi và gia đình sẽ chuẩn bị về Nam Định ăn Tết. Tôi nhớ Nam Định khủng khiếp ấy.

"Bao giờ mày về?" Minh Nhật chống cằm hỏi tôi.

"Hết Tết tao về! Tao có ở Nam Định luôn đâu... đi tầm hai tuần thôi nè." Tôi vừa cho túi đựng tất vào vali vừa nói.

"Hay tao xin bố Tết đến Nam Định chơi nhờ?" Minh Nhật nói đùa.

"Mày điên rồi Nhật! Mày gốc Hà Nội mà đòi về Nam Định. Ai tiếp mày?" Tôi cười hỏi.

"Đừng có khinh tao. Người như tao thì bốn bể là nhà, bố tao dắt tao đi Nam Định vài lần rồi. Bố tao cũng kinh doanh nhiều cái ở đấy mà." Minh Nhật tự hào nói.

Ừ tôi quên mất, nhà Minh Nhật kinh doanh vật liệu xây dựng như kiểu là xi măng, gạch, đá,... Nghĩa là chỗ nào có nhu cầu xây nhà hoặc xây công ty, công trình thì có thể sẽ có sự hiện diện của bố con nó ở đó.

"Ờ vậy thì cứ về Nam Định đi! Tao ở nhà đợi mày." Tôi đứng lên kéo con Ú vào khoe với nó. "Dạo này nặng lắm mày ạ! Ăn nhiều khủng khiếp."

"Nó ăn hết phần của mày à?" Minh Nhật cười.

Tôi giật mình nhìn lên đồng hồ. "Úi 12 giờ đêm rồi! Mai tao phải dậy sớm, bye mày nhó. Ăn Tết vui vẻ." Tôi đưa tay vẫy vẫy chào nó.

Cơ mà sắp giao thừa rồi, tôi sẽ rủ anh chị họ của tôi ra đồng nướng gì đó, hoặc thức đêm canh bánh chưng. Èo nghe đã thật chứ.

Cái lạnh se se của tiết trời đang dần chuyển mình sang xuân, khiến tôi cứ lưu luyến mãi. Hồi xưa tôi khao khát về quê lắm! Nhưng giờ thì đỡ rồi, tất nhiên là tôi vẫn muốn về đó nhưng ở Hà Nội tôi may mắn gặp được những người bạn rất đáng yêu, tôi muốn bắt cóc hết bọn nó để mang về Nam Định ăn Tết cùng, nhất là... Minh Nhật.

Tờ mờ sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, dần mở mắt rồi ra ban công nhìn một chút sau đó lại mang vẻ bơ phờ vào trong để đánh răng rửa mặt. Mặc cái một bộ quần áo đủ ấm rồi dắt con Ú ra xe ô tô về Nam Định.

Sáu giờ sáng, Mặt Trời ló dạng, tôi đã về đến Nam Định. Cả nhà ra đón gia đình tôi nhiệt liệt lắm, tôi cứ ngỡ như mấy năm rồi tôi mới gặp họ ấy.

Sáng nay mẹ đi mua bánh cuốn cho hơn chục đứa loắt choắt như bọn tôi ăn. Người lớn nhất mới khoảng mười chín tuổi, bé nhất mới năm tuổi. Bọn tôi chơi vui lắm ấy, như không có khoảng cách nào về tuổi tác.

Nhà ông bà nội và ông bà ngoại tôi là hàng xóm với nhau, nên mọi thứ càng trở nên tiện lợi hơn. Bố sắm cho hai nhà hai cây quất, cực kỳ to và đẹp.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ