Chương 28: Thảo này!

6.2K 324 24
                                    


          "... Xã tắc do đó vững bền,
          Non sông từ đây đổi mới.
          ...
          Để mở nền thái bình muôn thuở,
          Để rửa mối sỉ nhục ngàn thu."

Cô lịch sử bảo chúng tôi về nhà tìm hiểu đoạn trích và bây giờ tôi đang tranh thủ làm luôn ở lớp để tối về nhà đỡ nhiều việc. Tối nay tôi phải đi ăn cỗ nhà họ hàng nên tôi đoán sẽ không có có quá nhiều thời gian để làm bài tập.

Rõ là đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ đầy chất thơ, nhưng Thảo lại đến bên tôi và phá hoại nó.

"Cái gì á?" Tôi bất lực nhìn vào vết gạch rõ là dài trên quyển vở do khi nãy Thảo không may va vào cánh tay phải của tôi.

Thảo vất cái bụp điện thoại xuống bàn. Theo quán tính tôi cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại.

"Ơ! Minh Nhật mở lại facebook rồi này." Tôi thốt lên trong trạng thái không tin được vào mắt của mình.

Trước đấy Nhật vì tôi nên quyết định khóa tài khoản đến mức tôi có bảo thế nào nó vẫn không chịu mở lại, và rồi bây giờ cuối cùng nó đã chịu mở lại cái cục băng thiên niên kỷ của mình. Nó có ý đồ gì khi mở lại không nhỉ?

Thảo bổ sung: "Lướt xuống dưới."

Tôi cũng vui vẻ mà nghe theo lời nó. Có khả năng là Minh Nhật đăng ảnh khoe cơ bắp nên Thảo mới bối rối đến vậy.

Tôi cứ lướt xuống dưới để tiếp tục đọc.

"Ố mài gót." Tôi trố mắt đứng bật dậy cầm điện thoại Thảo trên tay.

Nhật nó đăng ảnh tôi kèm theo cái caption "Bùi Ánh Nguyệt" thêm cái trái tim đỏ đỏ bên cạnh, và nó tag hẳn tôi vào mới đau cơ chứ.

"Mày với Nhật hẹn hò mà không nói cho tao biết à? Khiếp! Bạn bè với nhau mà giấu kĩ hơn của." Thảo nhìn tôi bằng con mắt sáng chói lòa và đầy tham vọng.

"Hẹn hò gì? Bọn tao có hẹn hò đâu! Chắc nó khùng nên mới đăng á." Tôi cố gắng xua đuổi hàng đống suy nghĩ tầm bậy tầm bạ ra khỏi đầu.

Thảo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, nó lắc đầu ngao ngán. "Bùi Ánh Nguyệt trái tim đỏ đồ. Giờ này mà mày còn chối à? Thôi rồi! Ai rồi cũng phải đâm đầu vào cờ đỏ thôi."

Tôi không buồn giải thích thêm nhiều với Thảo. Bởi tôi biết, khi Minh Nhật đăng bức này lên, kèm theo cái caption đó, mọi lời biện hộ của tôi trong thời điểm này đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Thanh Trúc và Minh Nhật cùng đi vào lớp, hai đứa chúng nó nhìn tôi bằng đôi đồng tử đầy đểu cáng. Ờ! Là do tôi tự tưởng tượng thế. Bọn nó nở nụ cười tươi roi rói như thể biết chắc tôi là người cuối cùng nghe đến chuyện này, và một hồi nữa thôi tôi sẽ van nài Minh Nhật xóa cái bài đó đi.

Tôi không để nó đi xuống đến nơi, đã vội hỏi: "Mày đăng ảnh tao lên làm gì?"

"Thấy mày xinh nên đăng." Câu trả lời ngắn gọn, xúc tích của nó khiến tôi bị đơ ra tầm vài giây.

Thanh Trúc cực kỳ thích thú với cách trả lời ngứa đòn của Nhật, còn dơ ngón cái lên tấm tắc gật đầu khen ngợi.

"Mày phải hỏi ý kiến tao trước chứ! Đăng vậy nhỡ bị mọi người hiểu lầm thì sao?" Tôi than vãn.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now