Chương 51 - Minh Nhật POV: Đà Lạt (3)

5.6K 371 157
                                    

Đà Lạt - 8°C.

Tôi và đám bạn của mình đang đắp chăn chuẩn bị đi ngủ để mai dậy sớm cùng khối đi tham quan.

Rầm, tiếng cửa đập mạnh vào tường, Thanh Trúc không ngần ngại mà chạy thẳng vào bên trong. Mặt Thanh Trúc cắt không còn một giọt máu, chị quay sang tìm hình bóng của tôi.

"Ánh Nguyệt ngã xuống hồ bơi rồi kìa!" Thanh Trúc bập bẹ nói, giọng chị thở mạnh ra đứt quãng.

Vừa nghe xong tôi trừng mắt ném cái điện thoại qua một bên, ruột gan tôi như đang múa ở trong cơ thể này. Nó làm sao mà bị ngã xuống hồ bơi trong cái thời tiết này cơ chứ?

Tôi vội vàng chạy ra tìm nó, Thanh Trúc hớt hải theo ngay sau, vài lần tôi bị mất đà muốn cắm mặt xuống đất nhưng vẫn gắng gượng mà chạy tiếp. Đối với tôi hiện tại, không gì quan trọng bằng tình hình bên ngoài, nếu Ánh Nguyệt mà có xảy ra mệnh hệ gì thì cuộc sống của tôi làm gì còn nghĩa lý nào nữa.

Cái hồ bơi 2m đang ở ngay trước mặt tôi, tôi như con hổ đang đói lao thẳng xuống mặt nước tĩnh lặng chuẩn bị ngoạm được một miếng mồi ngon. Cái quần sà lỏn không ngăn nổi được việc tôi quờ quạng dưới nước tìm Ánh Nguyệt.

Ủa? Không thấy gì là sao? Ánh Nguyệt của tôi đâu?

"Ngáo hay gì mà lại nhảy xuống dưới đó?" Ánh Nguyệt hét lên ở bên trên. "Minh Nhật! Mày không biết lạnh à? Lên đi."

Lúc này tôi mới bình tĩnh được, tôi không quan tâm đến việc mình đang chìm trong hồ nước lạnh lẽo mà chỉ quan tâm đến việc Ánh Nguyệt đang ở trên bờ, nghĩa là nó đang an toàn.Chỉ vậy thôi cũng khiến lòng tôi nhẹ hẫng hẳn.

Ánh Nguyệt phía trên đang lo lắng khoác một cái áo lông giày cộm, với mái tóc ươn ướt, miệng thở ra khói nhìn xuống tôi. Tôi thở phào rồi mới bơi lại vào bờ, Ánh Nguyệt dang tay ra kéo tôi lên.

"Mày điên à?" Nó cởi cái áo khoác của nó ra, không ngần ngại mà khoác vào người tôi.

Người tôi nặng nề đầy nước, quần áo dính chặt vào cơ thể, cảm giác rét buốt cứa sâu vào từng cơ quan nội tạng của tôi, hai hàm răng cứ bầm bập vào nhau, đôi mắt mờ dần đi vì nước nhỏ giọt xuống từ tóc.

"T...ao k...hô...ng đi...ên!" Rõ ràng tình hình lúc này không giống như tôi đang nói, phải là tôi đang rặn ra chữ. Tôi chẳng thể đứng vững, hai bàn chân đã lạnh như thể muốn khụy gối xuống.

"Không điên mà sao mày nhảy xuống đấy?" Ánh Nguyệt quát tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó tức giận như vậy.

Mẹ nó! Tức thế chứ lại. Tôi có biết gì đâu, tôi nhảy xuống cứu nó mà, mấy ngày hôm nay tình hình giữa tôi và Nguyệt căng thẳng đến nỗi tôi không có cơ hội tiếp cận rồi. Lòng tôi vừa nóng như lửa đốt vì lo lắng cho nó, bây giờ nó đứng trước mặt tôi an toàn thế này, cảm giác nôn nao vội ập đến tôi.

Tôi tiến đến, không quan tâm mà hôn trọn lấy môi nó. Cảm giác lạnh ngắt làm cả hai đứa rùng mình, nó đẩy tôi ra ngay.

"Mày ngáo à?" Nó lấy tay áo chùi sạch môi, mắt nó tức giận như muốn băm tôi ra thành từng mảnh. "Có Thùy Linh rồi thì đừng có động vào tao."

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ