Chương 40: Gen đẹp

5.7K 316 31
                                    

Sau khi nghe Minh Nhật thuật lại câu chuyện với tôi, tôi nghĩ tóm tắt như thế này là hợp lý nhất

Minh Nhật bảo rằng Quốc Thiên thích Ánh Dương được một khoảng thời gian rồi nhưng khổ nỗi Ánh Dương thì lại không biết gì vì Thanh Trúc cứ kè kè bên Ánh Dương hàng ngày, Thanh Trúc lại biết Quốc Thiên thích Ánh Dương nhưng cố lờ đi, trước giờ Thanh Trúc chưa bao giờ là có thiện cảm với Quốc Thiên vì Trúc coi Thiên là một đối thủ đáng gờm. Hôm qua Quốc Thiên định lên khối chúng tôi để đưa chìa khóa cho anh trai ruột thằng bé, thì lại gặp Thanh Trúc ở đoạn cầu thang. Cả hai đứng nói chuyện qua lại một chút.

"Lên đây làm gì đấy?" Thanh Trúc hỏi Quốc Thiên.

"Đưa chìa khóa!" Quốc Thiên trả lời không chủ ngữ, tôi nghe nói trước đây hai người này cũng có xô xát với nhau nên cũng chẳng coi nhau ra gì lắm, tóm lại là ghét nhau nhưng vẫn nói chuyện.

"Tưởng gặp Ánh Dương." Thanh Trúc kháy đểu

"Kể cả em gặp thì có liên quan đến chị à?" Quốc Thiên đáp lại, giọng nói nó hiện lên một tia bực bội.

"Tại sao lại không liên quan?" Thanh Trúc hỏi ngược.

"Chị với Ánh Dương có can hệ gì đâu, Ánh Dương đâu giống chị... Ánh Dương thích con trai." Quốc Thiên khẳng định, lời nói nó chắc hơn đinh.

Tôi nghĩ giọng nói mang tính thách thức kia của Quốc Thiên đã đả động đến Thanh Trúc, hơn nữa dạo gần đây Thanh Trúc hơi bất ổn nên chuyện cứ ngày một chồng chất lên, Thanh Trúc lao vào đẩy mạnh vai Quốc Thiên.

"Cái gì đấy! Em làm cái cứt gì mà chị đẩy em?" Quốc Thiên hơi bất ngờ, thằng bé tỏ ra khó chịu.

"Đừng có cà chớn!" Thanh Trúc nhắc lại, tay chỉ thẳng vào mặt Quốc Thiên đe dọa.

"Em hỏi Ánh Dương rồi! Chị Dương thích con trai." Quốc Thiên vẫn tiếp tục, nó không có ý định dừng lại câu nói có phần kém duyên của nó.

Khỏi phải nói Thanh Trúc đã động chạm với Quốc Thiên ngay lúc đó, Quốc Thiên cũng khá bực mình mà đáp lại Thanh Trúc, và tất nhiên rồi chỉ cần một mồi lửa, cũng có thể gây ra một trận cháy khó dập tắt.

Bọn nó lao vào nhau, một trận ẩu đả giữa em trai khối 10 và chị gái khối 11 nổ ra, dẫn đến tình trạng như hôm qua.

"Tao không nghĩ vì tao mà chị em mày lại như thế. Xin lỗi, thật đấy!" Ánh Dương rưng rưng nói với Minh Nhật.

Minh Nhật nở nụ cười ngắn ngủi, nó hỏi: "Mày còn thích tao đấy à?"

Tôi nhìn Ánh Dương, Dương ngồi lặng im với vẻ hối lỗi, gương mặt xinh xắn của nó đỏ lên như gấc, không dám hé môi.

"Mày nói đi! Tao không có định kiến gì đâu." Tôi chủ động mỉm cười với Ánh Dương, mong rằng nó sẽ trả lời một cách thật lòng.

"Trước đấy thì còn nhưng dạo gần đây có vẻ mờ nhạt hơn rồi. Mày biết đấy, Thanh Trúc đã giúp tao vượt qua nỗi ám ảnh về mày, nhờ Trúc mà giờ tao đã biết cách buông bỏ thứ không thuộc về mình." Ánh Dương mỉm cười. "Thanh Trúc và mày đều là một kỳ tích trong cuộc đời của tao."

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now