Chương 39: Ngủ với tôi.

21 2 0
                                    

Editor: Sương Tức

"Còn nữa....." Lâm Túc cười cười, "Em sẽ về nhà, Tiểu Ngộ em nuôi, em kiếm tiền nuôi."

"Lâm Túc!" Cố Viêm thật sự nổi giận.

"Viêm ca anh đừng nóng giận!" Lâm Túc nâng tay Cố Viêm đặt ở bên môi hôn hôn, thành kính mà ôn nhu, "Viêm ca, nuôi một người không đơn giản như nuôi một con mèo hay một con chó, anh biết mà, thứ em không muốn nhất đó là tạo phiền toái cho anh."

"Em không phải phiền toái." Cố Viêm cứng rắn nói.

"Nhưng bây giờ không thích hợp." Lâm Túc đón nhận ánh mắt Cố Viêm, bình tĩnh nói: "Viêm ca, em muốn học tập thật tốt, dùng thời gian hai năm cuối này vận dụng khả năng thi vào một trườn đại học tốt, em không muốn phải sống cả đời ở bùn lầy, em muốn cách anh gần thêm một chút, lại gần một chút, nhưng phải dựa vào bản thân em, mà không phải bám lấy anh không bỏ, Viêm ca anh có thể hiểu không?"

Ánh mắt Cố Viêm chợt sáng, nhưng sau đó lại càng tối đen, như là sóng ngầm dưới mặt nước tĩnh lặng: "Chờ thì đậu, sau này như thế nào?"

"Sau này sẽ vui vẻ ở bên cạnh Viêm ca." Ánh mắt Lâm Túc kiên định, "Viêm ca, nếu cuối kỳ em thi trên hạng 200, anh có thể tiếp thu lời tỏ tình của em được không?"

Tức khắc trong lòng Cố Viêm mềm đến rối tinh rối mù.

Tên ngốc này.....

Lời tỏ tình Cố Viêm luôn nghẹn trong lòng, không nghĩ tới sẽ bị Lâm Túc chiếm tiên cơ trước.

Hắn nắm lấy tay Lâm Túc đè trên đầu giường, cúi người hôn lấy thiếu niên, hiện giờ mỗi ngày bọn họ đều phải hôn môi rất nhiều lần, nhưng Cố Viêm vẫn cảm thấy không đủ, người này, tốt như vậy, sao hắn lại phát hiện trễ như thế?

Giang Yến Vãn bị đưa đến bệnh viện tâm thần, điều kiện như nhau, một năm cũng 5000 tệ, Cố Viêm không nói với Lâm Túc, đưa tiền, có thể để ả đàn bà này yên tĩnh 1 năm, coi như thay Lâm Túc trả tình trả nghĩa, nếu gặp lại hắn nhất định sẽ không khách khí.

Tuần thứ hai Lâm Túc xuất viện, các hạng mục triệu chứng cũng coi như là ổn định, nhưng Cố Viêm sao lại để y trở lại cái nhà dơ bẩn kia, trực tiếp đưa người về chung cư của mình.

Lâm Túc cũng biết rõ tình huống của mình, không phản đối.

"Sinh hoạt bình thường là được, nhưng nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, kiêng thuốc lá, rượu, bảo trì tâm thái thoải mái tốt đẹp." Bác sĩ dặn dò như vậy.

Vì thế đêm đó về đến nhà, cuối cùng Cố Viêm cũng ăn được đồ ăn Lâm Túc làm mà mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu.

"Không hề kém so với dì giúp việc." Cố Viêm vùi đầu gặm xương, trầm giọng nói: "Tôi thích như này."

Lâm Túc vui vẻ cực, "Vậy mỗi ngày em đều làm cơm cho Viêm ca?"

"Ừm." Cố Viêm dựa ra sau, "Làm, tôi trả tiền lương cho em."

Lâm Túc có chút bất đắc dĩ, lúc trước y rửa có mấy cái chén mà Viêm ca đã đưa 200 tệ, về sau không biết như thế nào.

( Về sau là tiền lương của Cố Viêm lun á > <)

Nhưng Lâm Túc không dám cự tuyệt, cảm nhận được phần sợ hãi kia của Cố Viêm, y học được thỏa hiệp.

Buổi tối Cố Viêm tắm rửa trước, sau đó là Lâm Túc, lúc Lâm Túc bước ra thì Cố Viêm đã cầm máy sấy tóc đứng đợi.

Lâm Túc xếp bằng ngồi trên sô pha, tóc bị Viêm ca nhẹ nhàng đùa nghịch, đổi thành lúc trước, đây là thứ mà mơ y cũng không dám mơ, bây giờ mộng đẹp thành sự thật, Lâm Túc cảm thấy mình đang đi trên mây, cả người mềm mại.

"Buổi tối ngủ ở phòng ngủ chính." Một câu của Cố Viêm thành công khiến mặt Lâm Túc bạo hồng.

"Dạ?"

"Dạ cái gì, lúc trước ở bệnh viện không có chỗ, bây giờ ngủ với tôi." Cố Viêm nói rất bá đạo nhưng nói xong thì bên tai lại đỏ. Hắn thật sự không yên tâm Lâm Túc, phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.

Lâm Túc hận không thể dâng hương tắm gội, một quỳ ba lạy vào phòng ngủ chính, đầu y loạn thành một đống, một ít hình ảnh chưa bao giờ xuất hiện, lung tung rối loạn xuất hiện trong đầu, âm thanh của máy sấy tóc không biết đã ngừng khi nào, Cố Viêm đứng trước mặt Lâm Túc, hắn hơi ngước cằm từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng gợi lên, "Nghĩ cái gì?"

Lâm Túc thăng thiên tại chỗ.

Vị Giáo Bá Kia Là Của TôiWhere stories live. Discover now