Linh Vực - Nghịch Thương Thiên

By Sachunu

1K 1 0

Truyện tiên hiệp. Trong linh vực mênh mông vô bờ có hải dương vô ngần vô tận cùng rất nhiều đại lục, có đủ lo... More

Phim!!!!
Chương 1: Thiếu niên ở trấn nhỏ.
Chương 2: Dược Sơn.
Chương 3: Thăm dò
Chương 4: Vô pháp vô niệm
Chương 5: Trấn Hồn Châu
Chương 6: Dẫn sấm vào cơ thể.
Chương 7: Đường núi vắng vẻ
Chương 8: Dùng dao mổ trâu để giết gà.
Chương 9: Hấp thu.
Chương 10: Luyện thể cấp sáu.
Chương 11: Phủ Toái Băng.
Chương 12: Cơn tức giận của sấm.
Chương 13: Của rơi vào đầu.
Chương 14: Sinh hoạt thường ngày.
Chương 15: Đính hôn.
Chương 16: Bức cung.
Chương 17: Hoà giải.
Chương 18: Mặt mũi của Lăng Liệt.
Chương 19: Bế quan.
Chương 20: Kỳ nhân kia là ai?
Chương 21: Bốn hình linh trận đồ.
Chương 22: Khổ tu ba tháng.
Chương 23: Nắm tay.
Chương 24: Thiên Lang Sơn.
Chương 25: Cao Giai Linh Tài.
Chương 26: Gợn sóng.
Chương 27: Vô cùng cấp bách.
Chương 28: Đuổi giết.
Chương 29: Gặp mặt.
Chương 30: Huyết chiến.
Chương 31: Mũi nhọn.
Chương 32: Hai tầng linh lực.
Chương 33: Tinh thần xâm nhập.
Chương 34: Điên rồi sao?
Chương 35: Sửa chữa Linh khí.
Chương 37: Ngân Dực Ma Lang
Chương 37: Pho tượng
Chương 38: Lớp lớp vòng vây.
Chương 39: Ma Lang Vương
Chương 40: Gom hết chiến lợi phẩm.
Chương 41: Gặp gỡ.
Chương 42: Tri kỷ.
Chương 43: Trở về.
Chương 44: Áp lực nặng nề.
Chương 45: Hình đường trưởng lão.
Chương 46: Đủ loại bất lợi.
Chương 47: Đứng ra.
Chương 48: Tinh Vân Lệnh.
Chương 49: Bát Trọng Thiên.
Chương 50: Bóng lưng.
Chương 51: Luyện tập.
Chương 52: Đuổi kịp ngươi.
Chương 53: Lần đầu thành công.
Chương 54: Ly biệt.
Chương 55: Băng Nham Thành.
Chương 57: Cửa hàng Lý Ký.
Chương 58: Tụ linh bài.
Chương 59: Món làm ăn lớn.
Chương 60: Linh trận Tăng Phúc.
Chương 61: Rượu mạnh.
Chương 62: Tinh Vân các.
Chương 63: Diêu đại sư
Chương 64: Tập trung tinh thần.
Chương 65: Mượn sách.
Chương 66: Luyện khí.
Chương 67: Trong Linh Hải.
Chương 68: Quan sát
Chương 69: Làm việc liên tục.
Chương 70: Tổ hợp linh trận.
Chương 71: Cùng lôi cộng minh.
Chương 72: Động lực phấn đấu.
Chương 73: Tích lũy.
Chương 74: Quy tắc luyện khí.
Chương 75: Tàn thứ phẩm.
Chương 76: Sửa đồ.
Chương 77: Giao dịch.
Chương 78: Tuần sát sứ.
Chương 79: U Linh Điểu và Huyền Minh thú.
Chương 80: Nhân tài kiệt xuất từ khắp nơi.
Chương 81:
Chương 82: Khổ chiến.
Chương 83: Tiếp kiếm.
Chương 84: Trời không phụ ta.
Chương 85: Nghịch chuyển.
Chương 86: Nắm chặt lấy
Chương 87: Phệ hồn thú.
Chương 88: Chia nhau hành động.
Chương 89: Dẫn dụ.
Chương 90: Linh thú biến dị.
Chương 91: Tán Loạn.
Chương 92: Đánh đâu thắng đó.
Chương 93: Linh khí mới lạ.
Chương 94: Bát cựu ly hỏa trận
Chương 95: Hung hồn.
Chương 96: Tràn đầy nguy cơ.
Chương 97: Hư ảnh cự ma.
Chương 98: Mở ra.
Chương 99: Khi trời tối.
Chương 100: Sấm sét.
Chương 101: Kết nối linh hồn
Chương 102: Nguyên phủ đầu tiên.
Chương 103:Một vạn điểm cống hiến.
Chương 104: Chiến giáp.
Chương 105: Khổ tâm.
Chương 106: Tịch diệt huyền lôi.
Chương 107: Tiếp nhận luyện khí điện.
Chương 108: Tiêu xài.
Chương 109: Tin dữ.
Chương 110: Thất thế.
Chương 111: Đại điện chủ.
Chương 112: Ta giết ngươi.
Chương 113: Kẻ khóc người cười.
Chương 114: Khiêu chiến.
Chương 115: Vạn người đều thấy.
Chương 116: Chặt đầu.
Chương 117: Toàn thành chấn động.
Chương 117: Ta muốn cả nhà ngươi đều phải chết.
Chương 119: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Chương 120: Mạnh mẽ xông tới.
Chương 121: Cứ để hắn tới.
CHƯƠNG 122: Tự gánh lấy hậu quả.
Chương 123: Uy hiếp.
Chương 124:Thế giới băng tinh.
Chương 125: Hàn băng chi ý.
Chương 126: Khí cụ thành.
Chương 127: Chen ngang.
Chương 128: Khảo hạch.
Chương 129: Cháy rồi.
Chương 130: Ôm mắng.
Chương 131
Chương 132: Phong môi
Chương 133: Mười hai cây trụ linh văn.
Chương 134: Khổ sai.
Chương 135: Bàng Phong.
Chương 136: Thủ đoạn cao siêu.
Chương 137: Lễ vật đặc biệt.
Chương 138: Mới vào con đường.
Chương 139: Âm thực trùng
Chương 140: Toái ngữ.
Chương 141: Ý cảnh.
Chương 142: Sáng tạo linh kỹ.
Chương 143: Ăn ý.
Chương 144: Tai bay vạ gió.
Chương 145: Tông môn rầm rộ
Chương 146: Tiến bộ cực nhanh.
Chương 147: Tránh ra
Chương 148: Ngươi nhìn nhầm rồi.
Chương 149: Tiến vào nội tông.
Chương 150: Khai nguyên cảnh trung kỳ.
Chương 151: Gặp lại không nhận ra nhau.
Chương 152: Không nể mặt.
Chương 153: Cổ trận đồ.
Chương 154: Sát cơ.
Chương 155: Phố mùa bán tự do.
Chương 156: Dùng linh khí đè chết người.
Chương 157: Hăng hái chiến đấu.
Chương 158: Thân phận chênh lệch.
Chương 159: Trúng mưu.
Chương 160: Mộng hồi viễn cổ.
Chương 161: Bỏ qua.
Chương 162: Ta giúp ngươi lấy lại tất cả
Chương 164: Gạt bỏ thiên kiêu.
Chương 164: Liệt Nhật Phi Tuyết.
Chương 165: Toàn thành vây xem.
Chương 166: Thích làm gì thì làm.
Chương 167: Kỳ tích siêu việt.
Chương 168: Thiên cổ kỳ quan.
Chương 169: Ngươi muốn gì đều cho ngươi.
Chương 170: Huyết mâu lang tà.
Chương 171: Không ai có thể đụng vào.
Chương 172: Một câu quyết định.
Chương 173: Phong thủy luân phiên.
Chương 174: Huyết trì tôi thể.
Chương 175: Lấy thân làm khí.
Chương 176: Giai nhân vào thành.
Chương 167: Tự mình ra tay.
Chương 178: Nguyên phủ thứ 7.
Chương 179: Gặp lại.
Chương 180: Cảm thấy quen thuộc.
Chương 181: Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện.
Chương 182: Nguy cơ.
Chương 183: Tâm động.
Chương 184: Ta muốn các nàng còn sống.
Chương 185: Phá cục.
Chương 186: Thù cũ.
Chương 187: Bạo!
Chương 188: Địa Liệt.
Chương 189: Chờ ngươi đến giết ta.
Chương 190: Hai cái tình.
Chương 191: Tôn trọng.
Chương 192: Chiến thống khoái.
Chương 193: Thập tự phố.
Chương 194: Thế sự vô thường.
Chương 195: Phong cấm.
Chương 196: Rung động.
Chương 197: Cây linh văn trụ cuối cùng.
Chương 198: Lão nhân tựa như thây khô.
Chương 199: Chuyện xưa năm cũ.

Chương 56: Khí cụ các.

5 0 0
By Sachunu

Thời gian nhoáng một cái, hai tháng đã trôi qua.

Hai tháng nay, Tần Liệt luôn ở trong nhà trọ, chuyên chú tập khắc linh trận, hoàn toàn quên hết mọi việc.

Hai mươi bốn bức linh bản, qua hai tháng, hỏng mười lăm bức, chín bức còn lại khắc Tụ linh trận thành công.

“Hư mất mười lăm bức, xem ra muốn nắm vững phải mất một thời gian nữa.” Tần Liệt cau mày, mở cửa sổ, đứng trầm tư: “Hết linh bản rồi, muốn tập tiếp, phải bổ sung linh bản mới. Chỉ là, một khi đã vào Tinh Vân Các, đâu thể còn nhàn nhã thế này…”

Ngoài cửa sổ rất nhiều võ giả cảnh giới khác nhau qua lại, đều đi về phía thương phố.

Phòng hắn ở cách một con sông là thấy rất nhiều cửa hàng của phố linh tài, vô số võ giả mặc trang phục của Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các ở đó.

Nhìn kỹ hơn, hắn còn có thể nhận ra võ giả hai phe trên đường thường có những lời nói hoặc hành vi xung đột với nhau.

Tuy nhiên ai cũng không hề động thủ, chỉ là khiêu khích lẫn nhau mà thôi.

Nhìn ngắm một hồi, Tần Liệt tiếp tục nghĩ cách tìm thêm linh bản mà không phải vào Tinh Vân Các.

Trước khi rời khỏi Lăng gia trấn, hắn đã lấy tất cả linh đan linh thạch trên người để lại cho bọn Lăng Phong, trên người hiện giờ chỉ còn tượng gỗ, hỏa tinh thạch, Tinh Vân lệnh. Trong đó, tượng gỗ và Tinh Vân lệnh quá trân quý, hỏa tinh thạch chỉ là vật phẩm thường, giá trị không cao, không thể dùng đổi linh bản được.

Hắn gõ gõ tay lên bàn, nhìn chín bức linh bản khắc Tụ linh trận đồ, nảy sinh ra một ý tưởng: Có thể bán linh bản khắc Tụ linh trận đi đổi linh bản trắng không?

Nghĩ vậy, hắn lại nhìn sang mấy cửa hàng trên phố linh tài, không biết họ có thu mua hay không.

Xuống lầu, đi qua chiếc cầu đá, hắn nhập vào phố linh tài, thấy đa số kẻ qua người lại ở đây đều là võ giả hai phe, chỉ có một số là ăn mặc tùy ý, thân phận không rõ như hắn.

Hai đầu thương phố có hơn mười cửa hàng bán đủ loại, có linh đan linh dược linh thảo vân vân, cả công quyết cấp bậc thấp cũng có.

Ở khúc giữa thương phố là một tòa nhà gỗ tráng lệ năm tầng, trước cửa dòng người nối liền không dứt.

Rất nhiều võ giả cảnh giới kha khá đều thẳng tiến vào cửa hàng này, tựa như mục đích chính đến phố linh tài này của họ chính là cửa hàng lớn nhất này.

“Khí cụ các…”

Còn cách khá xa, Tần Liệt đã có thể nhìn thấy bảng hiệu sáng chói của nó, dưới ánh nắng mặt trời, ba chữ “Khí cụ các” lấp loáng rạng rỡ, cực kỳ rõ ràng chói mắt.

Mắt thấy nhiều võ giả Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ và cả người đi đường đều vào Khí cụ các, Tần Liệt cũng bất giác đi qua.

Tới trước cửa các, hắn ngẩng đầu nhìn lại bảng hiệu kia, ngạc nhiên phát hiện nhìn gần, ba chữ trên biển lại không hề chói mắt.

Hình như nó chỉ lóe sáng đối với những người ở xa để hấp dẫn họ, nếu tới gần rồi, sẽ không làm họ nhức mắt nữa.

Chỉ một chi tiết nhỏ này cũng có thể chứng tỏ “Khí cụ các” có chỗ bất phàm, trong lòng Tần Liệt thầm tán thưởng, theo dòng người đi vào.

Tầng thứ nhất, cực kỳ rộng rãi, cạnh tường có những dụng cụ thủy tinh tinh mỹ, bên trong chứa các loại linh khí tinh xảo, có kiếm ánh vàng rạng rỡ, có mâu vàng kim óng ánh, các loại vòng đủ màu, thiết phủ sáng ngời… ít nhất cũng phải mấy chục món.


Không ít võ giả vây quanh khu để linh khí đó, hỏi han nhân viên về công dụng, giá cả cũng như phẩm giai của chúng.

“…Đa số đều là phàm cấp tam phẩm và phàm cấp tứ phẩm. Có điều, tầng một Khí cụ các có bán linh khí, khác với những cửa hàng kia chỉ bán linh đan linh tài, khó trách ai cũng tới đây để mua sắm”.

Tần Liệt đứng xem, nghe người ta nói chuyện một lúc liền hiểu rõ tình huống.

Tầng một Khí cụ các bán linh khí từ phàm cấp tứ phẩm trở xuống, tầng hai bán linh khí phàm cấp ngũ phẩm, tầng ba bán linh khí phàm cấp lục phẩm, tầng bốn bán phàm cấp thất phẩm, còn tầng năm… thậm chí linh khí huyền cấp cũng có!

Chỉ có điều, từ tầng hai trở lên, muốn vào phải thỏa điều kiện hoặc cảnh giới đạt Khai Nguyên cảnh, hoặc nộp linh thạch, chứng tỏ có đủ tài lực mua sắm chứ không phải tới để lãng phí thời gian của các.

Hắn quan sát rất kỹ, thấy đại đa số người tới đây đều dừng ở tầng một, ngay khu bán linh khí kia.

Chỉ có một số lượng cực ít không dừng lại, bước thẳng vào cầu thang lên tầng hai.

Đầu cầu thang có hai nhân viên của Khí cụ các đứng kiểm tra, thấy đối phương đúng là có tu vi Khai Nguyên cảnh hoặc có tài lực sung túc mới tránh đường, cho người đó lên lầu.

Những kẻ được lên lầu, ai cũng nghênh nghênh kiêu ngạo, nhìn đám võ giả ở tầng một, như tự hào ta đây tài giỏi hơn người.

“Người mới lên đó, là đường chủ Bùi An dưới trướng Ngụy Hưng Ngụy trưởng lão của Tinh Vân Các, tu vi Khai Nguyên cảnh sơ kỳ.”

“Đó là Ký Phi Văn, người của Toái Băng Phủ, nghe nói đã đạt tới Khai Nguyên cảnh trung kỳ, rất là lợi hại.”

“Ồ, người kia là?”

Võ giả tầng một đang thầm thì to nhỏ, bàn luận thân phận những kẻ được lên lầu, bỗng đều nhìn về phía một võ giả thanh niên đầy kinh ngạc.

Người này khoảng hai mươi tuổi, mặc trang phục võ giả Toái Băng Phủ, bộ dáng tuấn lãng, thần sắc hờ hững, có bảy phần giống Phùng Dật.

Hắn đi thẳng lên lầu.

“Phùng Khải! hắn chính là Phùng Khải, nửa năm trước còn ở Tinh Vân Các, không hiểu vì sao Phùng gia phản bội Tinh Vân Các, Phùng Khải gia nhậpvào Toái Băng Phủ!” có người lên tiếng.

Tần Liệt đứng lẫn trong đám người, đồng tử co lại, âm thầm đánh giá Phùng Khải.

“Thì ra là ca ca Phùng Dật, tên khốn kiếp dám tuyên bố muốn giết ta, đáng tiếc… hình như hắn không nhận ra ta.”

“Phùng Khải! Tên phản đồ, ngươi với Phùng gia chắc chắn sẽ bị Tinh Vân Các đuổi tận giết tuyệt!” Bùi An đứng trên lầu hai quát.

“Hừ, ngươi cứ thử coi, xem ai giết ai!” Phùng Khải quát lại không chút yếu thế.

Tần Liệt cùng rất nhiều người ở tầng dưới chỉ nghe được tiếng quát mắng nhau, không nhìn thấy tình hình thực sự.

“Im lặng.” Một âm thanh nóng nảy từ tầng trên truyền tới, thanh âm hùng hậu mạnh mẽ: “Nếu không muốn tuân theo quy củ, thì cút hết ra ngoài cho ta!”

Tiếng cãi vã của Phùng Khải và Bùi An im bặt, hai người lúng túng đồng thanh tạ lỗi: “Phan lão bớt giận.”

“Phan lão là ai?” Có người thầm thì hỏi.

“Phan lão tên là Phan Giác Minh, là người phụ trách chi nhánh Khí cụ các ở Băng Nham thành, ngay cả phủ chủ Toái Băng Phủ Nghiêm Văn Ngạn và các chủ Tinh Vân Các Đồ Mạc còn phải nể mặt lão, huống chi Phùng Khải với Bùi An!” có người cũng thầm thì giải thích.

Tần Liệt nghe xong, yên lặng đi tới chỗ đầu cầu thang.

Cảnh giới hắn không đủ, cũng không xa xỉ tiền tài, hiển nhiên không đủ tư cách lên tầng hai, nên tìm một nữ nhân viên của các, lấy bức linh bản khắc Tụ linh trận, hỏi: “Khí cụ các có thu linh tài không?”

“Đương nhiên có, nhưng cũng còn phải xem cấp bậc, cấp thấp chúng ta không thu.” Nhân viên này chừng hai mươi tuổi, dung mạo cũng bình thường, mặt dài ra nhìn Tần Liệt từ đầu đến chân, lãnh đạm nói: “Linh tài dưới phàm cấp ngũ phẩm đề nghị ngươi đi cửa hàng khác, linh tài phàm cấp ngũ phẩm cũng phải bán số lượng lớn, chỉ một hai cái, Khí cụ các cũng không thích thu.”

Tần Liệt ngạc nhiên, thầm tắc lưỡi, không ngờ chỉ một nhân viên nho nhỏ của Khí cụ các cũng khó ăn nói như vậy.

“Linh bản này, bên trong có Tụ linh trận, có thể tụ tập thiên địa linh khí, giúp tăng cường thiên địa linh khí xung quanh lên một phần tư, không biết các ngươi có hứng thú hay không?” Tần Liệt thử hỏi.

“Linh bản để tập khắc linh trận đồ chỉ là linh tài cấp thấp, coi như bên trong có Tụ linh trận thật, thì cũng có tác dụng được bao nhiêu!” Nhân viên kia lắc đầu, trong mắt đầy mỉa mai, ngữ khí cự tuyệt: “Xin lỗi, đừng nói Khí cụ các chúng ta, dù một cửa hàng nhỏ ngoài phố cũng không muốn mua.”

Tần Liệt khẽ gật, không nói gì thêm, rời Khí cụ các.

“Thử tới cửa hàng nhỏ bên ngoài vậy…” Hắn hít một hơi, cười chua chát.

“Linh bản này của ta có thể hội tụ linh khí tự nhiên xung quanh, giúp linh khí tăng lên một phần tư, không biết các ngươi có muốn mua không?”

“Không mua, ngươi tới chỗ khác thử đi.”

“Võ giả đẳng cấp cao có thể dùng linh thạch để tu luyện, đâu cần dùng tới thứ này, tăng linh khí lên một phần tư thì đâu có nhiều, tìm chỗ linh khí nồng đậm là được rồi.”

“Xin lỗi, chúng ta không mua.”

“Xin lỗi, tiểu điếm không có hứng thú.”

“…”

Tần Liệt thử từng cửa hàng, kết quả đều như nhau, bị lời lẽ mềm dẻo cự tuyệt, nói rõ không có hứng thú với linh bản của hắn.

“Mất hết cả một buổi chiều, trời âm u rồi. Ừ, chỉ còn một cửa hàng chưa thử, vào thử thôi, không được thì về.”

Lúc hắn chuẩn bị bỏ cuộc, thấy ở một góc vắng của thương phố có một cửa hàng rất rất nhỏ.

Cửa hàng này rất vắng vẻ, cách biệt với con đường lớn đầy náo nhiệt, trước cửa có một tấm bảng xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Cửa hàng Lý Ký”, nước sơn trên bảng hiệu bong tróc gần hết…

Trong tiệm, lờ mờ trong bóng tối có một người nằm trên ghế xích đu, chắc vì sinh ý kém quá, nên hình như đang ngủ.
--------------
Đi bán đồ kiếm sống qua ngày.

Continue Reading

You'll Also Like

30.8K 1.2K 22
Basically, the sin of sloth got transported to the world of demons, reapers, and angles by her littler brother greed. Let's see how sloth have a new...
13.1K 255 9
After being died because of his Differences, he was send to hell and luckily meet the princess of hell & others, together they will make sure everyon...
11.1K 226 20
Idk first story so please be nice
166K 25.5K 106
"ကျွန်တော် သူ့ကို လက်ထပ်ချင်တယ်" "သခင်လေးဖန် သူက ချမ်းသာတဲ့ ဒုတိယ မျိုးဆက်၊ တည်ထောင်သူမိသားစုရဲ့ တတိယမျိုးဆက် ပြီးတော့ မြို့တော်မှာ မြင့်မြတ်ပြီး ကျေ...