Chương 129: Cháy rồi.

3 0 0
                                    

Thân ảnh đỏ hồng lướt khắp sân như một con bướm.

Đám đệ tử Khí Cụ Tông ánh mắt nóng rực dõi theo, quên mất nhiệm vụ.

"Tâm thần không kiên định, luyện khí mà không thể chuyên tâm, lại thêm một phế vật..."

Dáng người Đường Tư Kỳ quá đẹp, lại mang theo mùi thơm làm say lòng người, khiến đám người tham gia khảo hạch đều không tập trung được.

Đường Tư Kỳ liên tục lắc đầu, gương mặt kiều mỵ đầy vẻ thất vọng.

"Tư Kỳ, có ba người ngươi có thể xem kỹ, nói không chừng có thể đạt tới yêu cầu của ngươi." Khi Đường Tư Kỳ quay lại chỗ Đồng Tể Hoa, Đồng Tể Hoa chỉ về phía Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh, Dĩ Uyên, thấp giọngnói: "Bọn chúng lai lịch bất phàm, có kinh nghiệm luyện khí nhất định, chắc chắn đều có thể thông qua khảo hạch."

Ba người Lương Thiếu Dương ba người đều ở hàng trước nhất, mà Đường Tư Kỳ nãy giờ chỉ đi dạo một vòng ở phía sau họ.

Được Đồng Tể Hoa nhắc nhở, cô vội cảm ơn, rồi đi tới chỗ Lương Thiếu Dương. Một khí tức sát phạt rất rõ ràng lượn lờ quanh người Lương Thiếu Dương, Đường Tư Kỳ vừa tới, mắt sáng lên.

Cô cười dịu dàng, hai đồng tử bỗng nóng rực, thâm tình chân thành nhìn Lương Thiếu Dương, trên mặt đầy vẻ si mê sùng bái. Đây là thủ pháp cô thường dùng.

Mỗi lần cô dùng cái nhìn nóng bỏng, sùng bái si mê này đối phó với nam nhân thì đều thuận lợi, rất ít người đỡ được.

Trong lúc luyện khí, không thể phân tâm, chỉ cần hơi rung động, sẽ ảnh hưởng tới công việc ngay...

Cô nhìn Lương Thiếu Dương rất chăm chú.

Khác với những người đang khảo hạch khác, Lương Thiếu Dương cực kỳ bình tĩnh, dù ánh mắt cô có thâm tình hút hồn như thế nào, Lương Thiếu Dương vẫn nhìn chằm chằm vào lò luyện trước mặt, thong thả vuốt ve linh tài, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, lập tức bỏ linh tài tương ứng vào.

Thủ pháp không có lấy một chút sơ suất.

Đường Tư Kỳ thầm gật đầu, lòng hơi kinh ngạc. Khuôn mặt kiều diễm của cô lại càng rạng rỡ hơn, khiến đám đệ tử Khí Cụ Tông toàn thân khô nóng.

Cô hé môi khẽ cười, thướt tha đi sang bên trái Lương Thiếu Dương. Đôi mắt rực rỡ nóng hực, hơi thở thơm nhẹ như lan, giọng nói nhẹ nhàng mê người: "Ngươi không giống những người nam nhân khác nha..."

Lương Thiếu Dương cau mày, đáy lòng gợn sóng, ngón tay trái không kềm được khẽ run lên.

"Ba."

Một mẩu Lam Quang Đồng to cỡ móng tay bị hắn bóp nát thành vụn nhỏ.

Đường Tư Kỳ liếc một cái, rời khỏi chỗ Lương Thiếu Dương, đôi môi ưu mỹ cong lên khinh thường, khẽ cười nói: "Nhưng mà lại không được lâu mấy..." Nói xong, không nhìn Lương Thiếu Dương nữa, chuyển mục tiêu, tới chỗ Dĩ Uyên.

"Thế mà còn tưởng rằng hắn có thể vượt qua được mị lực của Đường sư tỷ! Thì ra cũng không hơn gì, cũng bình thường thôi, ai…trong Khí Cụ Tông... Thật đúng là chẳng có mấy ai có thể hoàn toàn miễn dịch với sự hấp dẫn của Đường sư tỷ."

Linh Vực - Nghịch Thương ThiênWhere stories live. Discover now