Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch ed...

By ariel_nionguyen

1.3M 87.4K 5.8K

Lưu Bình An, một thiếu niên bình thường, vì bảo vệ người nhà mà năm 13 tuổi đã gia nhập quân đội, chiến đấu t... More

Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch edit
| 1 | Nhập Học |
| 2 | Quân giáo? Quân giáo! |
| 3 | Lính Bắn Tỉa |
| 4 | Câu Nói Mấu Chốt |
| 5 |
| 6 | Trung Khuyển Trung Khuyển |
| 7 | Ăn Cơm |
| 8 | Tin Tưởng Chiến Hữu |
| 9 | Vị Quan Quân Gian Xảo |
| 10 | Gây Khó Dễ |
| 11 | Đút Lót |
| 12 | Chiến Tranh Tàn Khốc |
| 13 | Đồng Đội |
| 14 | Nam Tử Hán (thượng) |
| 15 | Nam Tử Hán (hạ) |
| 16 | Nhền Nhện (thượng) |
| 17 | Nhền Nhện (hạ) |
| 18 | Khiêu Vũ |
| 19 | Hôn Môi |
| 20 | Sau Khi Hôn |
| 21 | Kiểm tra nội vụ |
| 22 | Đồng liêu |
| 23 | Dã thú huấn luyện doanh |
| 24 | Không thể bỏ lại đồng đội |
Chương 25: Nói tiếng cố gắng lên
Chương 26: Nữ binh hảo dạng
Chương 27: Qua sông
Chương 28. Cạm bẫy ác quỷ (thượng)
Chương 29. Cạm bẫy ác quỷ (hạ)
Chương 30. Về đích
31. Chiến sĩ đáng được kính nể
32. Dã chiến
Chương 33: Gặp nạn
Chương 34: Ác đấu
Chương 35: Buổi tối ở sơn động
Chương 36: Sáng sớm
Chương 37: Thức tỉnh
Chương 38: Bệnh viện
Chương 39: Thẩm vấn
Chương 40: Quân nhân chân chính
Chương 41: Tuyển khoá
Chương 42: Người bị tình nghi
Chương 43: Lý do thoát khỏi hiềm nghi [thượng]
Chương 44: Lý do thoát khỏi hiềm nghi [hạ]
Chương 45: Cùng nhau hành động
Chương 46: Nửa đêm đi WC
Chương 47: 'Vưu vật'
Chương 48: Dụ [thượng]
Chương 49: Dụ [trung]
Chương 50: Dụ [hạ]
Chương 51: Phá án
Chương 52: Liếm
Chương 53: Giải quyết
Chương 54: Ăn kem
Chương 56: Khoá kiếm thuật
Chương 57: Lưu Ly
Chương 58: Ác mộng
Chương 59: Nguyên nhân
Chương 60: Kiểm tra phòng
Chương 61: Ca ca
Chương 62: Người thủ hộ
Chương 63: Lý do chiến đấu
Chương 64: Hồi ức
Chương 65: Đưa tiễn
Chương 66: Nghỉ hè rồi
Chương 67: Mưa
Chương 68: Bữa tối ấm áp
Chương 69: Thành tích thi
Chương 70: Hồi âm
Chương 71: Giải thích
Chương 72: Bắt đầu hành trình
Chương 73: Khách quý
Chương 74: 'Hội chợ" di động
Chương 75: Ca sĩ và phi công [thượng]
Chương 76: Ca sĩ và phi công [hạ]
Chương 77: Cùng nhau ngắm mặt trời mọc
Chương 78: Ngồi trên vai
Chương 79: Kéo bè kéo lũ đánh nhau
Chương 80: Ong chúa
Chương 81: Ong chúa vs Ong chúa
Chương 82: Chơi bài trừng phạt [thượng]
Chương 83: Chơi bài trừng phạt [hạ]
Chương 84: Vũ khí mạnh nhất [thượng]
Chương 85: Vũ khí mạnh nhất [trung]
Chương 86: Vũ khí mạnh nhất [hạ]
Chương 87: Trò chơi 1
Chương 88: Trò chơi 2
Chương 89: Trò chơi 3
Chương 90: Trò chơi 4
Chương 91: Trò chơi 5
Chương 92: Trò chơi 6
Chương 93: Trò chơi chấm dứt
Chương 94: Thương tiếc và tiếng ca
Chương 95: Tiếng ca và kỳ tích [thượng]
Chương 96: Tiếng ca và kỳ tích [hạ]
Chương 97: Tâm động
Chương 98: Dạ tập
Chương 99: To be or not to be
Chương 100: Vĩnh viễn yêu
Chương 101: Đêm nay không về nhà
Chương 102: Phòng tắm
Chương 103: Nhẫn
Chương 104: Khóa nghiên cứu nhền nhện biến chủng
Chương 105: Thay đổi
Chương 106: Ta muốn ăn ngươi
Chương 107: Có thể ăn
Chương 108: Lời hoa muốn nói
Chương 109: Kêu gọi diễn tập
Chương 110: Có điểm tiếc nuối
Chương 111: Tụ hội
Chương 112: Màu thầu và hôn
Chương 113: Bãi tắm lộ thiên
Chương 114: Hậu cần
Chương 115: Điềm báo gió nổi
Chương 116: Tôm chiên
Chương 117: Điềm xấu
Chương 118: Trở về
Chương 119: Ta ở bên cạnh ngươi
Chương 120: Kỳ tích
Chương 121: Hành lang
Chương 122: Cứu viện
Chương 123: Bao vây tiêu diệt
Chương 124: Cạm bẫy
Chương 125: Đồng hành cùng ngươi
Chương 126: Nữ vương bệ hạ
Chương 127: Tiền đặt cược
Chương 128: Khúc nhạc dạo
Chương 129: Diễn tập 1
Chương 130: Diễn tập 2
Chương 131: Diễn tập 3
Chương 132: Diễn tập 4
Chương 133: Diễn tập 5
Chương 134: Bóng đêm 1
Chương 135: Bóng đêm 2
Chương 136: Đàm phán
Chương 137: Ác Ma giăng lưới
Chương 138: Thù lao của Eugene
Chương 139: Chuẩn bị chiến tranh
Chương 140: Dây đeo may mắn
Chương 141: Lần đầu gặp mặt
Chương 142: Ta thích ngươi
Chương 143: Viễn cổ dị tộc
Chương 144: Phong ấn tổ tiên
Chương 145: Tiễn đưa
Chương 146: Năm năm sau
Chương 147: Cổ vũ quân đội
Chương 148: Nhớ mong
Chương 149: Bằng hữu
Chương 150: Tìm mộng
Chương 151: Tuyệt không trốn chạy
Chương 152: Thức tỉnh [thượng]
Chương 153: Thức tỉnh [hạ]
Chương 154: Nạp điện
Chương 155: Hắc võ sĩ
Chương 156: Đưa cơm
Chương 157: Đại tiệc
Chương 158: Nói lời từ biệt
Chương 159: Suil a ruin
Chương 160: Cướp pháp trường
Chương 161: Kỳ tích tái hiện
Chương 162: Lao tới chiến trường
Chương 163: Hướng tới tương lai

Chương 55: Quê hương của mọi người

10.2K 695 27
By ariel_nionguyen

55, quê hương của mọi người...

“Thứ này ăn ngon thật. Ngọt ngào, vừa vào miệng liền tan.” Lưu Bình An một bên liếm một bên hỏi Aslan, “Có thể hay không cho ta nhiều một chút?”

“Không thành vấn đề. Nhưng ngươi còn chưa ăn đủ sao? Ăn quá nhiều sẽ bị tiêu chảy.” Aslan cảm giác thiếu niên thật sự rất giống tiểu hài tử. Cái gì ăn ngon liền muốn liều mạng ăn.

“Không phải. Ta muốn đưa cho người khác ăn. Agnes hẳn là sẽ thích đi.”

“Chỉ sợ không được. Kem tan rất nhanh.” Aslan cười nói. Kỳ thật hắn càng muốn biết, ‘Agnes’ kia là ai. Bởi vì khi nhắc tới người này, Lưu Bình An biểu tình rõ ràng trở nên nhu hòa hơn.

“Agnes là ai vậy?”

Connor hỏi ra nghi vấn của Aslan. Lúc Lưu Bình An đang định giải thích, cửa ký túc xá bị đẩy ra. Fitzgerald ôm một thùng to đùng bước nhanh bước vào.

“Tiểu An, mau tới thưởng thức đặc sản quê nhà ta nga.”

Fitzgerald lớn giọng, đem Eugene và Kỉ Vũ ở cách vách ký túc xá đều gọi qua.

“Ngươi đi phòng giáo vụ là để nhận mấy thứ này nha?” Eugene cầm kéo đưa cho Fitzgerald mở thùng.

“Ân. Quả lê quê ta ăn siêu ngon.” Cư nhiên là một thùng đầy lê. Hắn chia lê cho mọi người.

Lưu Bình An tuy rằng đã từng ăn lê, thế nhưng loại lê này vừa to lại vừa mọng nước, ngọt vô cùng. Cắn một miếng lớn, nước theo cằm chảy men xuống ngực, thấm ướt áo lót màu trắng.

Vải dệt rất mỏng, sau khi bị ướt trở nên trong suốt, mơ hồ nhìn thấy quả nhỏ hồng nhạt trước ngực thiếu niên.

“Trái cây này ăn ngon thật. Cám ơn ngươi, Fitzgerald.”

Fitzgerald nhìn thiếu niên, nghĩ rằng: Trái cây của ngươi khẳng định ăn càng ngon hơn. Đột nhiên phát hiện chính mình cư nhiên có loại suy nghĩ tà ác này, hắn lập tức lắc đầu, cảm giác chính mình khẳng định là đầu bị nóng nên mê man rồi.

Các nam sinh rất nhanh giải quyết hết số lê. Bài tập cũng đã hoàn thành. Mọi người ngồi trên ban công hóng mát. Bờ biển mùa hạ, buổi tối luôn có gió biển mát lành thổi tới, cho nên ký túc xá đều không mở điều hòa.

“Fitzgerald, quê hương của ngươi ở đâu?”

“Quê hương của ta là St. Louis Anna.”

“Là vùng nông nghiệp nổi tiếng, 30% nông phẩm toàn quốc đều sản xuất từ nơi đó.” Eugene rất nhanh liền đem tư liệu chi tiết nói cho mọi người.

“Chỗ đó rất xinh đẹp, có thật nhiều đồ ăn ngon. Nhà ta nuôi nhiều bò lắm, mỗi ngày đều có sữa tươi uống.” Nói đến quê hương của mình, Fitzgerald có vẻ phá lệ nhiệt tình.

“Cho nên ngươi mới có thể cường tráng giống như trâu vậy.” Lưu Bình An trong lời nói đầy mùi ghen tị với thân hình cao to của Fitzgerald, thế nhưng tên chó to ngốc nghếch một chút cũng nghe không ra.

“Nhà ngươi không tồi nha. Vì cái gì lại muốn trở thành quân nhân?” Kỳ thật, Lưu Bình An cảm giác Fitzgerald cũng không thích hợp làm quân nhân, tâm địa hắn quá tốt.

“Chú của ta là quân nhân. Cả nhà chúng ta đều thực yêu quý hắn, gia gia càng lấy hắn làm kiêu ngạo. Ta trước đây thực hâm mộ chú, từng cùng chú ngoắc tay hứa, chờ ta sau này lớn lên sẽ làm phó tướng cho chú.”

“Vậy chú ngươi giờ ở đâu?” Connor nằm trên lưng ghế dựa, dùng hai tay chống đầu.

“Hắn đã chết trận năm ngoái.”

“Nha, thực xin lỗi.” Connor biết chính mình đạp trúng địa lôi, cuống quít giải thích.

“Không việc gì.” Fitzgerald vỗ lưng Connor, khiến hắn thiếu chút nữa mất thăng bằng mà té. “Quê hương Connor ở nơi nào?”

“Là Lôi Cát Lợi Tư.”

“Oa, đô thị sắt thép nha.” Kỉ Vũ không khỏi kêu lên.

“Nhà ngươi là tập đoàn chế tạo máy móc đi. Có ba cơ sở sản xuất quy mô lớn, năm công ty phụ thuộc, từ vật dụng hàng ngày đến vũ khí đều có tham gia, gần đây nhất tựa hồ cùng quân đội lui tới rất chặt chẽ.” Eugene lại nêu tường tận gốc gác bạn học.

“Đều bị ngươi biết rõ.”

“Nguyên lai Connor là thiếu gia nhà có tiền nha. Vì cái gì muốn trở thành quân nhân? Kế thừa sự nghiệp gia tộc là được rồi.” Lưu Bình An không hiểu gia hỏa căn bản không thích hợp làm lính này đến học viện quân sự làm gì.

“Bởi vì Mai Lệ muốn làm chiến sĩ nha. Cho nên ta liền cùng nàng đến đây.”

“Ngươi ngu ngốc này......” Lưu Bình An lấy ngón tay búng trán Connor. “Tốt nghiệp xong liền về nhà cho ta đi.”

“Tuyệt đối không cần. Ta thích máy móc, thích vũ khí. Ta sẽ chế tạo ra rất nhiều vũ khí lợi hại, giúp các ngươi đánh bại nhền nhện nga.”

Mọi người đều kể về quê hương của mình, quê hương Kỉ Vũ là một trấn nhỏ phổ thông, trong nhà cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng người trong gia đình hắn tựa hồ đều rất may mắn. Eugene lớn lên tại khu dân nghèo, về các thông tin khác, hắn một mực không chịu lộ ra. Aslan cùng Lý Duy quê hương đều ở thủ đô.

Cuối cùng đến phiên Lưu Bình An.

“Quê hương Tiểu An là nơi thế nào a?”

“Đúng rồi. Ta cũng rất muốn biết.”

“Này nha......” Lưu Bình An chớp chớp mắt, “Bí mật.”

“Da – không công bằng. Mọi người đều nói nha. Eugene, hắn không chịu nói vậy ngươi kể đi.”

Eugene nhận lấy một ánh mắt như đao từ Lưu Bình An, đành phải nhấc tay nói: “Chuyện này vẫn nên do chính hắn nói đi. Ta cũng không thể lắm miệng.”

Connor quấn Lưu Bình An thật lâu, nhõng nhẽo nài nỉ cũng không được một chữ. Cuối cùng, Lưu Bình An thật sự chịu không nổi hắn, đành phải nói: “Ta không có quê hương.”

Anna Tây Á đã không còn tồn tại. Chỗ đó đã sớm trở thành một mảnh hoang tàn, ký ức 13 năm của hắn và thân nhân đều không tồn tại trên thế giới này nữa. Cho nên không thể chia sẻ cùng đồng bạn.

Không khí có vẻ có điểm bị đè nén, Eugene cuống quít mở lời đổi đề tài, “Đúng rồi, các ngươi biết chưa? Giáo viên đứng lớp chính khoá cho chúng ta cư nhiên là Brian * Andrew nha.”

“Thật sự? Đại anh hùng lại làm giáo viên cho chúng ta!”

Mọi người thực hưng phấn. Chỉ có Lưu Bình An không hưng phấn nổi. Người kia vì cái gì muốn làm giáo viên? Hiện tại tiền tuyến đang căng thẳng, hắn sao có thời gian đến học viên quân sự làm giáo viên nha. Kỳ quái nhất là, Quân bộ cư nhiên phê chuẩn.

--0--

Bên trong một phòng thí nghiệm Sở nghiên cứu, thanh niên từ trên chiếc giường kim loại ngồi dậy, mặc quần áo. Smith ghi lại toàn bộ số liệu kiểm tra xong, xoay người lại.

“Trị số khôi phục trên các phương diện bình thường, xem ra ngươi thật may mắn nha, thiếu tướng Brian.”

Dưới ánh đèn, gương mặt nam tử kiên nghị lộ ra nụ cười thản nhiên, cư nhiên là người được xưng là ‘Anh hùng bình dân’ Brian * Andrew.

“Nhờ sự giúp đỡ của ngươi.”

“Không cần đắc ý vênh váo, vết thương của ngươi cũng không phải có thể khôi phục nhanh như vậy.” Nhìn nam tử trước mắt, Smith cũng nổi lên lòng bội phục.

Vài ngày trước, con người này trong tình trạng cả người đầy thương tích được đưa đến nơi này. Trên người không có một chỗ nào lành lặn, thời điểm đưa đến, hắn tưởng rằng người này đã chết. Cấp trên hạ mệnh lệnh, sử dụng hết thảy biện pháp phải cứu sống hắn, Smith còn muốn kháng lệnh. Thiếu chút nữa nói ra lời: người chết hắn không cứu sống nổi.

Nhưng là, đối phương cư nhiên sống lại đây. Hơn nữa hiện tại thoạt nhìn không khác gì người thường.

Vị anh hùng bình dân này là cái đinh trong mắt không ít cao tầng Quân bộ. Lần này rõ ràng là cơ hội tốt nhất để lấy mạng của hắn, họ lại vẫn hạ lệnh cứu sống hắn. Có thể thấy, tình huống tiền tuyến không hề lạc quan, Quân bộ biết dưới tình huống như vậy tạm thời chưa thể mất đi thanh ‘Lợi kiếm’ này.

“Việc xin đến học viện quân sự làm giáo viên, cấp trên đã phê chuẩn.” Smith đưa máy tính bảng điện tử thông minh cho Brian, người sau dùng bút điện tử kí tên lên mặt trên.

“Hiện tại ngươi là giáo viên học viện quân sự Aliya. Chúc ngươi vui vẻ trong đoạn thời gian nhậm chức.” Smith hướng hắn chào kiểu quân đội. Xét theo quân hàm, hắn thấp hơn so với Brian.

“Cám ơn.” Brian đáp lễ.

“Đúng rồi, giáo sư, ngươi nói phải tới gần ‘Ong chúa’ vết thương của ta mới có thể khỏi nhanh được. Thế nhưng ai là ‘Ong chúa’ nha?” Brian đối với thân thể của mình phát sinh biến hóa không hề cảm giác. Về phần cái gì mà trở thành ong đực, hắn căn bản không thèm để ý.

Nhưng bởi vì muốn chữa trị thương thế, cho nên tất yếu phải ở bên người ong chúa. Điểm này khiến hắn có điểm nghi hoặc. Trên thực tế, hắn đối với kế hoạch thử nghiệm của Quân bộ cũng không rõ ràng.

“Đây là cơ mật tối cao, xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi.” Smith nghĩ: Nói đùa, ta mới không nói cho ngươi. Miễn cho lại thêm một tên biến thái quấn lấy Tiểu An.

“Ta đây làm sao tới gần nàng nha?”

“Yên tâm đi. Trong khoá ngươi phụ trách, học sinh đều phải tham gia. Cuối cùng sẽ gặp được.”

Dù sao, không cần tiếp xúc quá thân cận, ong đực bị thương chỉ cần đứng gần ‘Ong chúa’ liền có thể rất nhanh khôi phục.

Cho dù Brian cảm thấy thực nghi hoặc, nhưng thân là quân nhân, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được. Học viện quân sự Aliya nha, hắn đã đến đó một lần, lần diễn thuyết đó, hắn tựa hồ trông thấy thiếu niên vẫn vướng bận trong lòng.

Có lẽ đây là một cơ hội, cho hắn đi tìm thiếu niên kia.

Tác giả có lời muốn nói: Đại ca của các anh công sắp tới. Quá khứ Tiểu An là thế nào nha?

Continue Reading

You'll Also Like

3.2K 184 5
Non tay xin hết;) Mỹ Cường là chân ái nhá!!!
79.9K 1K 32
Cổ đại, sủng, hài hước Truyện được edit bên Cung quảng hằng, nhưng lâu quá, edit đọc trước thôi.
781K 23.6K 33
THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH. Việc quan trọng nhắc lại 3 lần, không ăn được thì đừng buông lời cay đắng. Tác giả: Tiểu Linh Đ...
164K 5.6K 24
Tác giả: Phấn Đào Báo Thể loại: Cổ trang, giang hồ, tùy hứng - bá đạo - bạo lực - lãnh khốc - giáo chủ công × trung khuyển - ôn nhu - si tình - thuộc...