Chương 99: To be or not to be

5.7K 378 16
                                    

99, to be or not to be [tồn tại hay không tồn tại]*

 *: đây là một câu kinh điển trong vở kịch Hamlet của Shakespeare.

Hít vào thở ra đều là khí tức riêng biệt của thiếu niên, lời nói càng rõ ràng mang theo ý tứ khiêu khích hàm xúc, tư thế ái muội, da thịt tiếp xúc lẫn nhau cực nóng. Cho dù không phải ong đực, chỉ cần là nam nhân đại khái đều sẽ nhịn không được đi.

Edward biết thân thể của mình phản ứng rất mãnh liệt. Hơn nữa hắn chính đang lúc tráng niên, dục vọng càng thêm cường liệt. 

“Được rồi.”

Tiếng nói nam tính trầm thấp mang theo khàn khàn ẩn chứa sự ẩn nhẫn của dục vọng. Bàn tay to lớn có điểm thô ráp của nam tử dọc theo đùi thiếu niên vuốt ve lên, xẹt qua vòng eo mềm dẻo, xoa quả nhỏ trước ngực thiếu niên. 

Thiếu niên thủy chung không có phát ra một chút tiếng ngâm nga nào. Trong bóng đêm tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề, hương vị trên người thiếu niên càng thêm nồng đậm, khiến Edward cơ hồ mất đi lí trí. 

Hắn đột nhiên đem thiếu niên đẩy ngã xuống giường, tay dồn dập lướt qua tấm lưng trần, niết cái mông rắn chắc. Dưới áo sơ mi cư nhiên không mặc gì cả, ám chỉ sắc tình mãnh liệt khiến nam nhân gần như nổi điên. 

Edward một tay còn lại theo đùi thiếu niên tiến vào chỗ tối giữa hai chân. Đồng thời tay trên mông cũng chuyển vào khe hở ở giữa. 

Thân thể nam hài tử cũng không hoàn toàn mềm mịn, có điểm gập ghềnh thật nhỏ, hẳn là dấu vết của vết thương cũ. Thế nhưng ở bộ vị mẫn cảm lại hoàn toàn bất đồng. Xúc cảm non mịn mềm mại làm người khác luyến tiếc buông tay. 

Tiếng thở dốc càng thêm dồn dập và nặng nề, thân thể bên dưới nhẹ nhàng run rẩy. Loại phản ứng vô ý thức này sẽ chỉ làm nam nhân càng thêm hưng phấn. 

Cảm thấy đối phương đè xuống trên người mình. Thiếu niên đang chuẩn bị nhận trùng kích mạnh mẽ kế tiếp, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút. 

Sức nặng trên thân thể biến mất. Lưu Bình An kinh ngạc nhìn nam nhân buông hắn ra ngồi ở bên giường. 

“Tại sao?” Thanh âm thiếu niên có điểm khàn khàn, tràn ngập hoang mang. 

“Tiểu An, ta đã nói ta sẽ không tùy tiện làm loại chuyện này với ngươi.” 

“Thật là buồn cười!” Lưu Bình An ngồi dậy hừ lạnh nói: “Chính ngươi rõ ràng cũng rất hưng phấn nha!” 

Chỉ trích bén nhọn khiến Edward cười khổ lắc lắc đầu, “Nhưng vẫn là không thể làm. Chuyện sẽ làm Tiểu An thống khổ, ta tuyệt đối không làm.” 

“Ta thống khổ? Là ta chính mình muốn làm, thống khổ cái gì......” 

“Vậy tại sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt này?” 

“Vẻ mặt gì? Ngươi đang nói cái gì?” 

Edward thở dài, hai tay ôm mặt thiếu niên, trong giọng nói mang theo yêu thương và đau lòng, “Vẻ mặt như muốn giết ta.” 

Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ