Sở Kiều Truyện - Tiêu Tương Đ...

By whitenavy

3.3M 41.5K 13.1K

Sở Kiều Truyện (tên gốc: Hoàng phi sở đặc công số 11) Tác giả: Tiêu Tương Đông Nhi Thể loại: Xuyên không, cổ... More

Chương 001 - Tòa án quân sự
Chương 002 - Vũ dục lai sơn (gió nổi trước cơn mưa dông)
Chương 003 - Vì nước vong thân
Chương 004 - Bãi săn hoàng gia
Chương 005 - Ngậm máu nuốt cay
Chương 006 - Nợ máu trả bằng máu
Chương 007 - Đi hay ở
Chương 008 - Máu nhuộm đại môn
Chương 009 - Kinh gia diệt môn
Chương 010: Vừa mới bắt đầu
Chương 011: Yến Tuân thế tử
Chương 012: Phương thức sinh tồn
Chương 013: Liên tiêu đái đả*
Chương 014: Hư ảo giả tạo
Chương 015: Kim phong ngọc lộ*
Chương 016: Đêm trên cánh đồng tuyết
Chương 017: Mỗi người một ngả
Chương 018: Ngụy thị môn phiệt
Chương 020: Học cưỡi ngựa
Chương 021: Chó ngáp phải ruồi
Chương 022: Nghi ngờ
Chương 023: Gặp chiêu tiếp chiêu
Chương 024: Cơ hội
Chương 025: Mượn đao giết người
Chương 026: Ai nhanh hơn ai
Chương 027: Thay đổi kế hoạch
Chương 028: Thanh mai trúc mã
Chương 029: Đại loạn tương khởi*
Chương 030: Thân và tâm khác biệt
Chương 031: Chạy tìm đường sống
Chương 032: Khúc ca quân hành
Chương 033: Họa phúc cùng hưởng
Chương 034: Đội tuyết trở về
Chương 035: Xông vào hang hổ
Chương 036: Quan ải như sắt
Chương 037: Bị bắt giam
Chương 038: Bên nhau dưới trăng lạnh
Chương 039: Gió lớn nổi lên
Chương 040: Mối hận thiên cổ
Chương 041: Huyết lệ*
Chương 042: Lệ chảy thành sông
Chương 043: Cuối cùng sẽ có một ngày như thế
Chương 044: Thời gian thấm thoát thoi đưa
Chương 045: Năm tháng phảng phất
Chương 046: Hai đứa trẻ ngày xưa
Chương 047: Bằng hữu từ xa đến
Chương 048: Hậu duệ quý tộc thiên triều
Chương 049: Thập tam hoàng tử
Chương 050: Thua ở chỗ nào
Chương 051: Mục Hợp thiếu chủ
Chương 052: Bắt đầu báo thù
Chương 053: Áo lông chồn
Chương 054: Không biết sống chết
Chương 055: Gặp lại Gia Cát Nguyệt
Chương 056: Quốc yến Đại Hạ
Chương 057: Oan gia ngõ hẹp
Chương 058: Hoàng tước tại hậu*
Chương 059: Thiên tử tứ hôn
Chương 60: An ủi dịu dàng
Chương 061: Dạ yến đính hôn
Chương 062: Thẳng tay đánh Thái tử
Chương 063: Cực phẩm Thái tử
Chương 064: Kẻ ác cúi đầu
Chương 065: Cường ngạnh cưỡng hôn
Chương 066: Họa thủy
Chương 067: Ngũ long tranh mỹ nhân
Chương 068: Chia đường
Chương 069: Gặp nạn tại trường săn
Chương 070: Xuống tay nhanh gọn
Chương 071: Ám sát khó khăn
Chương 072: Nhu tình thiết cốt*
Chương 073: Hoàng hậu tạ thế
Chương 074: Bắc Yến độc lập
Chương 075: Mây đen trước trận chiến
Chương 076: Ngự tiền hối hôn (Hối hôn trước mặt thánh giá)
Chương 077: Trời đổi sao dời
Chương 078: Nhuộm máu thành Chân Hoàng
Chương 79: Huyết hải thâm cừu
Chương 080: Hai bờ Thiên Nhai
Chương 081: Thẳng hướng Biện Đường
Chương 082: Thư sinh giữa đường
Chương 083: Tái nhập nô tịch
Chương 084: Đầu thành Hiền Dương
Chương 085: Lý Sách đại hôn
Chương 086: Chiêm phủ nội loạn
Chương 087: Giương oai ở Chiêm phủ
Chương 088: Thiếu nữ mơ mộng
Chương 089: Xuân sắc vô biên
Chương 90: Gặp lại cố nhân
Chương 091: Oan gia gặp lại
Chương 092: Nhậm chức
Chương 093: Vó ngựa đạp trên bùn
Chương 094: Gần đến Biện Đường
Chương 095: Xúi quẩy đụng độ
Chương 096: Cảnh xuân trong phòng tắm
Chương 097: Thiếu ngươi một mạng
Chương 098: Yến Tuân công kích
Chương 099: Vẽ mi trong khuê phòng
Chương 100: Thù lớn chưa trả
Chương 101: Sánh vai chiến đấu
Chương 102: Nguy cơ chạm mặt
Chương 103: Ta sẽ chờ xem
Chương 104: Tín ngưỡng cả đời
Chương 105: Bất chợt thăng chức thành cha mẹ
Chương 106: Mưa gió kéo đến
Chương 107: Chiến đấu trong đêm mưa
Chương 108: Nhìn thấy Yến Tuân
Chương 109: Ta không làm được!
Chương 110: Lý Sách đào hôn
Chương 111: Ban đêm dạo Đường Kinh
Chương 112: Vị Thái tử đa tình
Chương 113: Đêm ngồi trò chuyện bên bờ hồ lấp lánh sao
Chương 114: Nhu tình cuối hạ
Chương 115: Trói buộc
Chương 116: Tề tụ ở cổ thành
Chương 117: Từ biệt bên hồ lạnh
Chương 118: Ngô đồng vạn dặm
Chương 119: Lý Sách khẩu chiến
Chương 120: Ngươi quá non nớt
Chương 121: Nam tranh nữ chiến
Chương 122: Tắm máu Đường Kinh
Chương 123: Thư sinh xúi quẩy
Chương 124: Cứu tinh đến
Chương 125: Thư sinh biện luận
Chương 126: Trên đỉnh Mi Sơn
Chương 127: Yến Sở tụ hội
Chương 128: Lý luận quân sự hiện đại
Chương 129: Gió Bắc Sóc
Chương 130: Bắc Yến thức tỉnh
Chương 131: Thâm tình mênh mông
Chương 132: Hồng nhạn đưa tin
Chương 133: Chuyện trước kia
Chương 134: Bắc Phạt bắt đầu
Chương 135: Trận chiến dưới chân núi Lạc Nhật
Chương 136: Tinh quang nơi chiến địa
Chương 137: Vương giả trở về
Chương 138: Kết thúc chiến tranh Bắc Phạt
Chương 139: Ta trở về rồi
Chương 140: Êm đềm như nước
Chương 141: Cành trúc xanh biếc
Chương 142: Ánh trăng mông lung
Chương 143: Tâm duyệt quân hề*
Chương 144: Huynh làm sao vậy?
Chương 145: Gặp lại kẻ thù
Chương 146: Dưới gốc cổ thụ
Chương 147: Huynh tự bảo trọng
Chương 148: Tâm như tang điền*
Chương 149: Đại chiến bắt đầu
Chương 150: Song hùng hội tụ
Chương 151: Tâm như tro tàn
Chương 152: Hoàng tuyền trong gang tấc
Chương 153: Tiếng pháo giòn tan
Chương 154: Thấm thoắt đã hai năm
Chương 155: Đoạn tuyệt
Chương 156: Tự do vạn tuế
Chương 157: Bi ca ngút ngàn
Chương 158: Thanh Hải vương
Chương 159: Biển người lớp lớp
Chương 160: Chỉ nguyện khanh bình yên
Chương 161: Trong ánh đèn mông lung
Chương 162: Còn sống thật tốt quá
Chương 163: Giấc mộng kê vàng*
Chương 164: Gió bắc ẩn tình
Chương 165: Cao tay bày kế
Chương 166: Sớm sớm chiều chiều
Chương 167: Nam bắc ngược đầu
Chương 168: Bình nguyên nổi gió
Chương 169: Người thương đi xa
Chương 170: Cuộc sống điền viên
Chương 171: Trùng phùng giữa đường
Chương 172: Chờ chàng trở lại
Chương 173: Đại Đường biến động
Chương 174: Hổ dữ ăn thịt con
Chương 175: Hải đường vẫn như xưa
Chương 176: Đại Đường phồn vinh
Chương 177: Tú Lệ hoàng phi
Chương 178: Lấy giang sơn làm vật cược
Chương 179: Thẳng thắn bộc lộ
Chương 180: Động phòng hoa chúc
Chương 181: Kim phong ngọc lộ
Chương 182: Lần lượt gặp lại cố nhân
Chương 183: Sống chết không rời
Chương 184: Không sợ khi có chàng
Chương 185: Nghĩa trang Yến thị
Chương 186: Gặp mặt tình địch
Chương 187: Thiên tử băng hà
Chương 188: Quân Yến tựa sóng triều
Chương 189: Sinh mạng mới giữa thời loạn
Chương 190: Trùng phùng
Chương 191: Thiên hạ ở trước mắt, nắm hay buông? (Đại kết cục)

Chương 019: Được cứu

17.5K 295 46
By whitenavy

Trong nháy mắt đó, trong đầu Sở Kiều nhất thời nảy ra trăm ngàn ý nghĩ, nàng biết mình có thể lợi dụng sự khinh địch của đối phương, mạnh mẽ mở vòng vây chạy trốn. Nhưng làm như thế khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi nàng, nhất là Chu Thuận đã bị chém đứt một tay. Cho dù nàng có thể may mắn trốn thoát, Tiểu Bát còn trong phủ sẽ bị liên lụy.

Nhưng nếu không chạy trốn, nàng sẽ rơi vào trong tay lão già háo sắc này, đến lúc đó dựa vào năng lực của một đứa trẻ tám tuổi như nàng, làm sao có thể đối kháng với toàn bộ cảnh vệ trong phủ Giá Cát?

Trốn hay không trốn?

Thân thể nữ hài căng thẳng, suy nghĩ trong đầu cũng đang nhanh chóng xoay chuyển. Chi bằng tương kế tựa kế, thừa cơ hội này diệt trừ lão biến thái này luôn?

Chốc lát sau, một gã đại hán vạm vỡ đã tiến đến chuẩn bị tước lấy chủy thủ trong tay nàng.

"Chờ đã!"

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, nhất thời tất cả đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tuyết phủ trên mặt đất phủ bị xốc tung, hơn hai mươi kỵ bịnh mặc giáp đen nhanh chóng đến gần, chính giữa là một thiếu niên mặc trường bào xanh, bên ngoài khoác áo lông trắng, dung mạo tuấn lãng đang gấp gáp thúc ngựa chạy đến.

Con tuấn mã bỗng nhiên hý dài một tiếng, dựng thẳng hai chân trước, thở phì phì ra sương khói trong không trung trong trẻo. Thiếu niên đứng giữa vòng vây bảo vệ của thị vệ, dùng vẻ tĩnh táo cùng cơ trí không hợp tuổi, trầm giọng nói: "Gia Cát tiên sinh, đã lâu không gặp."

Đôi mắt chuột của Gia Cát lão thái gia nửa mở, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, mở miệng lộ ra hàm răng vàng ệch cười he he: "Thì ra là thế tử Yến Tuân của Bắc Yến, đêm đã khuya như vậy, sao thế tử không ở trong phủ hưởng thụ mà lại chạy ra ngoài dẫm tuyết làm gì?"

Yến Tuân tiến lùi đúng mực, chậm rãi nói: "Làm phiền Gia Cát tiên sinh bận tâm, chẳng qua người lớn tuổi như tiên sinh còn hăng hái ra ngoài ngắm cảnh đêm, bổn thế tử sao lại có thể ở trong phủ an giấc nồng? Đêm hội Nguyên Tiêu, cả nước cùng vui, bổn thế tử chỉ muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt mà thôi."

"Ồ?" Gia Cát lão thái gia nhướng mày, nói: "Đã như vậy thì mời Yến thế tử tiếp tục chơi, lão phu không thể phụng bồi." Dứt lời liền xoay người nói với đám thuộc hạ: "Trở về phủ."

"Chờ một chút!" Yến Tuân nhanh chóng thúc ngựa lên phía trước, chắn ở trước mặt lão thái gia, chỉ vào Sở Kiều cười nhạt: "Tiên sinh có thể đi, chẳng qua xin để đứa trẻ này lại."

Lão thái gia khẽ nhướng mày: "Yến thế tử nói lời này là có ý gì?"

"Đứa trẻ này vừa nãy đã dọa Tật Phong của ta chạy mất, ta muốn giải nàng về hỏi tội."

Lão thái gia nghe vậy thì mỉm cười nói: "Đã vậy lão phu sẽ đền cho thế tử một con ngựa tốt khác."

"Ngựa của thế tử nhà ta là bảo mã do lão vương gia vừa săn được từ đại mạc phía Tây, ngươi đền được hay sao chứ?"

"Phong Miên, câm miệng!" Yến Tuân khẽ chau mày, giận dữ mắng tiểu thư đồng ở phía sau rồi trầm giọng nói: "Gia Cát gia là môn phiệt của đế quốc, Gia Cát tướng quân lại là một trong bảy đại trưởng lão của viện trưởng lão, tài cao thế lớn, ngay cả vương tộc chúng ta cũng khó theo kịp, dĩ nhiên không có thứ gì không thể đền được. Chẳng qua phụ tử tình thâm, Tật Phong là con ngựa do phụ vương ta tự mình thuần phục, vạn dặm xa xôi đưa đến kinh đô Chân Hoàng, cũng không phải là chiến mã bình thường, cho nên chuyện này cũng không thể cho qua một cách đơn giản như vậy. Không thể tìm được chiến mã trở về thì ta phải mang nữ hài tử này đi bồi tội."

"Yến thế tử..."

"Gia Cát tiên sinh không cần nhiều lời." Yến Tuân lập tức ngắt lời lão thái gia, tiếp tục nói: "Dựa vào thân phận của Gia Cát tiên sinh, thật sự không đáng cầu tình cho một đứa nô lệ, ta sẽ tự mình báo cáo chuyện này lại cho Tứ thiếu gia. Người đâu, mang nữ hài tử này đi."

Một hạ nhân thân hình cao lớn của phủ Yến vương lập tức tiến lên đẩy tùy tùng bên cạnh Gia Cát lão thái gia lảo đảo một cái, ôm Sở Kiều vào trong ngực rồi lên ngựa chuẩn bị rời đi.

Chu Thuận nhìn thấy Gia Cát lão thái gia đã tím mặt lại, lập tức tiến lên nịnh nọt kéo cương ngựa của Yến Tuân, cười nói: "Yến thế tử, chuyện gì cũng từ từ nói đã..."

Một tiếng roi quất *chát* nhất thời vang lên, Yến Tuân đá một cước thẳng vào mặt Chu Thuận, khiến thân thể mập mạp ngã lăn ra trên mặt đất. Chu Thuận kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi có lẫn hai cái răng cửa ố vàng.

"Ngươi có thân phận gì mà cũng dám quơ tay múa chân ở trước mặt ta, quả thật không biết trời cao đất rộng!" Yến Tuân đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói.

Chu Thuận kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống trên mặt đất, kinh hãi dập đầu không ngừng. Phải biết rằng ở Đại Hạ, người hoàng có thể giết một tên dân thường mà không cần bất kỳ lý do gì.

Yến Tuân chỉa roi ngựa về phía Chu Thuận, lạnh lùng nói: "Hôm nay có mặt Gia Cát lão tiên sinh, tạm thời tha cho ngươi một mạng, ngày khác nếu ngươi còn không có quy củ như vậy thì cho dù là Gia Cát tướng quân đích thân đến xin tha, ta cũng sẽ lấy đầu chó của ngươi."

Dứt lời hắn cũng không thèm nhìn tới mặt Gia Cát lão thái gia một cái, quay về phía thuộc hạ ở đằng sau, trầm trọng quát lên: "Đi!"

Đội nhân mã lập tức thúc ngựa vung roi, bỏ lại tuyết vẩy tung tóe rồi biến mất ở cuối con phố dài.

Mặt Gia Cát lão thái gia đỏ bừng, tay cũng run run vì tức giận. Chu Thuận vừa quỳ vừa lết lên phía trước, kéo vạt áo của lão, nói: "Lão thái gia bớt nóng, nô tài..."

"Cút!" Lão giận dữ đá một cước vào ngực Chu Thuận, mắng: "Đồ vô dụng!" rồi lên xe rời đi ngay sau đó.

Bông tuyết vẫn cuồn cuộn tung bay như cũ, con phố dài vốn tĩnh mịch nay đã hoàn toàn yên ắng, càng tăng thêm vẻ phồn hoa náo nhiệt của con đường lớn cách đó không xa. Mầm mống hắc ám bị che vùi dưới mặt tuyết dần dần nảy chồi, Chu Thuận oán hận nhìn về cuối phố, hướng đám người Sở Kiều đã biến mất.

Đội chiến mã dừng ở ở ven hồ Xích Thủy, vẻ ngưng trọng lúc trước trên mặt vị thiếu niên hiện đã được thay bằng nụ cười híp mắt, hắn quay đầu lại đánh một quyền vào bả vai nhỏ gầy của Sở Kiều, cười nói: "Tiểu nha đầu, người vừa thiếu ta một cái nhân tình."

Nữ hài tử khẽ nhướng mắt, mặc dù không mở miệng nói nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng là 'cũng không phải là ta van xin ngươi tới cứu.'

Yến Tuân không phục hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Nói một câu êm dịu thì sẽ chết sao?"

Sở Kiều trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người muốn rời đi.

Yến Tuân sửng sốt, vội vàng tiến lên ngăn lại: "Ngươi muốn đi đâu?"

Nữ hài tử khẽ nhướng mày: "Đương nhiên là quay về phủ."

"Ngươi còn muốn trở về?" Thiếu niên cau mày kêu lên: "Tên cẩu nô tài kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có danh tiếng vang dội của ông già Gia Cát đó, ngươi muốn trở về chịu chết sao?"

Sở Kiều đẩy hắn ra: "Không cần ngươi quản."

Yến Tuân vẫn nắm chặt nàng như cũ, kêu lên: "Người làm gì vậy? Bổn thế tử khó khăn lắm mới cứu được ngươi nhưng ngươi lại nói năng lạnh nhạt như vậy, Gia Cát Nguyệt âm dương quái khí kia có cái gì tốt mà đáng để ngươi quên mình trở về như vậy?"

Sở Kiều ngẩng đầu lên, kế hoạch được ăn cả ngã về không muốn diệt trừ Gia Cát lão sắc lang bị phá hư khiến nàng có chút căm tức, không nhìn được hất tay Yến Tuân ra, lãnh đạm nói: "Ta có khóc lóc cầu xin ngươi tới cứu sao? Thu hồi lòng tư bi của ngươi lại đi, ta nhận không nổi."

Yến Tuân tức đến đỏ mắt, nhìn theo thân ảnh dần đi xa càng lúc càng nhỏ của Sở Kiều, đột nhiên nổi tính trẻ con hét lớn: "Nha đầu quái gở, ta nếu xen vào chuyện của ngươi một lần nữa liền sẽ không mang họ Yến!"

Nữ hài tử không hề quay đầu lại, một lúc lâu sau liền biến mất trong dòng người cuồn cuộn. Phong Miên chậm rãi tiến lên, cẩn thận nhìn chủ tử của mình một cái, thấy hai mắt hắn hồng hồng, tựa như bị tức đến muốn khóc khiến hắn thoáng sửng sờ.

Đế quốc phái các phiên vương đi trấn giữ biên giới, bảo vệ đế đô Chân Hoàng, nhưng lại đồng thời mang các thế tử vào kinh làm con tin nhằm mục đích hạn chế bọn họ, thế tử của hắn cùng Cảnh tiểu vương gia đều là như thế. Những thiếu niên này từ nhỏ sống trong vòng xoáy quyền lực nên đã sớm trưởng thành, vì thế bên ngoài luôn giữ bộ dáng thành thục. Đây là lần đầu Phong Miên nhìn thấy chủ nhân lộ ra vẻ vui buồn với người khác như vậy, giống như một hài tử bình thường.

"Thế tử, chúng ta cũng trở về phủ?"

"Hừ!" Yến Tuân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói vẫn hàm chứa sự tức giận. Hắn phi thân lên ngựa, mang đông đảo hạ nhân trở về Yến vương phủ.

"Phong Miên." Mới vừa đi được hai bước, Yến Tuân quay đầu nói với tiểu thư đồng: "Ngươi đi đến phủ Gia Cát một chuyến, nói đã tìm được Tật Phong, đừng để bọn họ làm khó dễ nha đầu kia."

"A?" Phong Miên sửng sốt, ngây ngốc tròn mắt hỏi: "Thế tử, không phải người vừa nói nếu lại giúp nàng thì sẽ không mang họ Yến nữa sao?"

Yến Tuân giận dữ, đang ở trên lưng ngựa nhưng vẫn đá một cước vào đùi Phong Miên, mắng: "Thằng khỉ gió, ngươi nói lại một nữa xem."

Phong Miên xuýt xoa hừ hừ hai tiếng rồi lập tức quay đầu đi ngược về hướng phủ Gia Cát, làm gì có gan lặp lại.

Yên Tuân thở hổn hển một hồi, thấy thuộc hạ chung quanh cũng đang nhìn mình thì nhất thời hét lớn: "Bổn thế tử sao lại thích cái dạng đó!?"

Mọi người liền vội vã quay đầu nhìn hướng khác, không dám nhìn Yến Tuân thêm một cái, nhưng đáy lòng lại không khỏi thấp giọng thầm than: "Thế tử dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, có thỉnh thoảng lộ bản tính trẻ con một lần cũng không tính là gì."

=';5a


Continue Reading

You'll Also Like

162K 10.3K 75
Năm đó, mùa hoa đào nở, Chúng tôi gặp nhau trong cái thời mà mỗi người đều mang một vẻ rạng rỡ như một đóa hướng dương. Năm đó, chúng ta trở thành b...
183K 15.7K 52
Gemini nhìn vậy chứ không phải như vậy, hắn không phải là người đơn giản nhưng cách Fourth đã nghĩ về hắn. ... ‼️ Don't repost - 3 ngày / 1 chap - t...
123K 13K 11
Khi Jimin chuyển nhà, và tình cờ quen cậu trai ở căn nhà phía đối diện.
350K 10.1K 57
• Truyện được post vào năm 2013, tức cũng đã lâu rồi nên bây giờ đọc sẽ không tránh khỏi những định kiến. Nhưng vào năm 2013 trở về trước thì truyện...