Chương 057: Oan gia ngõ hẹp

19.7K 240 11
                                    

Đầu xuân năm 773 theo lịch Bạch Thương, cao nguyên Hồng Xuyên chìm vào trong giá rét, trời giáng mưa tuyết dày đặc. Biên cảnh thông với thành Chân Hoàng bị bão tuyết chặn lại, thương lữ không thông khiến giá hàng trong kinh tăng cao. một số lớn thương nhân tích trữ đầu cơ từ trước, nhân cơ hội này nâng giá hàng thiết yếu lên nhiều lần, lương thực không đủ khiến trật tự đế đô đại loạn.

Ngày 6 tháng 3, cung Thịnh Kim cho đòi tôn tử trực hệ của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Vân vào khiển trách mạnh mẽ, bãi miễn chức vị phủ doãn đế đô của hắn, đổi thành con trai thứ ba của Hạ hàng là Triệt Tề chấp chưởng. Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm lịch sử của đế quốc, con cháu Triệu thị nắm giữ nha môn phủ doãn, sau này quyền nắm giữ tam quân hộ vệ trong kinh sẽ hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc.

Sau khi Triệu Tề lên vị, lập tức tiếp nhận binh mã lục doanh, liền bắt tay tiến hành chỉnh đốn thay đổi nhân viên. Mẹ đẻ của Triệu Tề là Thư quý phi chính là bào muội ruột của gia chủ Ngụy phiệt là Ngụy Quang nên mệnh lệnh của Triệu Tề đều được các tướng lĩnh Ngụy phiệt nhiệt liệt ủng hộ, không quá ba ngày phòng thủ đế đô đã được thay một bộ mặt mới.

Ngày 10 tháng 3, Triệu Tề mang binh mã lục doanh đi ra ngoài thành Chân Hoàng, tự mình hồi phục con đường thông đến kinh thành, nhất được dân chúng đế đô ca ngợi như một giai thoại.

Lúc này, trên cánh đồng bát ngát tuyết rơi đầy bên ngoài thành, một con khoái mã đang đạp tuyết lao đi, phía trước một mảng mịt mờ cùng khung cảnh hoang tàn vắng vẻ khiến người đi không thể phân biệt được phương hướng.

Cách đó một sườn núi, Ô Đạo Nhai đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt híp nửa, đầu đội mũ trùm màu xanh, hàng lông mày thật dài phủ đầy sương trắng. Mặt hắn bị đông cứng thành trắng bệt nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn về phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra là đang nghĩ gì.

"Tiên sinh." Một tiểu đồng mặc áo xám tro chạy xuống khỏi xe ngựa ở phía sau, tay cầm một kiện áo lông lớn vội vàng đi tới, thấp giọng nói: "Tiên sinh, đừng đợi nữa, người không tới rồi. Gió tuyết quá lớn, Lưu Hồ Tử nói chút nữa sẽ có bão tuyết, chúng ta cần phải lên đường ngay bây giờ thì mới có thể chạy đến Diêm Vương sơn trước lúc trời tối."

Ô Đạo Nhai không hề động đậy, tựa hồ như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt không chút động tĩnh.

"Tiên sinh?" Tiểu đồng sửng sốt, kéo kéo chéo áo Ô Đạo Nhai, "Tiên sinh?"

"Minh Nhi, lắng nghe." Nam tử một thân áo bào xanh đột nhiên hé môi chậm rãi nói, ngữ điệu có chút khàn khàn, trong tiếng gió Bắc càng thêm trầm thấp, nghe như gió Phù Tang mùa thu.

"Nghe?" Tiểu đồng nhướng mày, vễnh tai, "Tiên sinh, nghe cái gì?"

"Tiếng vó ngựa." Ô Đạo Nhai đáp.

"Tiếng vó ngựa?" Minh Nhi lắng nghe hồi lâu nhưng trừ tiếng gió thổi vù vù cũng không nghe được cái gì. Thời tiết này, ngay cả đối phương nói chuyện ở khoảng cách gần cũng khó nghe, huống chi là muốn nghe tiếng vó ngựa từ xa.

Sở Kiều Truyện - Tiêu Tương Đông NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ