115

883 82 4
                                    


Từ sau khi Nghênh Quế Lâu khai trương, sinh ý của Vọng Nguyệt Lâu giảm đi không ít.
Khách đến đây lúc nào cũng có chổ, đặt phòng cũng không cần đặt trước vài ngày, giữa trưa Tiêu Lẫm phái Như Ý đi đặt chổ, hắn muốn ngồi gần bờ sông bên kia.
-- Muốn đặt chổ bên kia ít nhất phải đặt trước nửa tháng, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm là ngẫu hứng đi, bởi vậy vẫn luôn ngồi ở đường phố bên ngoài ăn cơm.
Bách Thần lần đầu tiên vào phòng bên này, cảm giác rất khác nhau.
Bên này rõ ràng lãng mạn rất nhiều, ánh nến bị bao trong đèn lồng hồng nhạt, lộ ra ánh sáng  nhu hòa, trong phòng rũ đầy mành nhẹ, châm hương liệu nhẹ nhàn, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Bàn ghế bên trong để gần cửa sổ, thuận tiện khách nhân một bên ăn cơm một bên thưởng cảnh.
Bên cửa sổ có nhất đèn lồng năm màu rũ xuống, khi gió nhẹ thổi qua, ánh nến bên trong cũng chớp chớp, phản chiếu dông nhỏ nơi xa, có loại mãy cảnh lãng mạn.
Lúc này màn đêm đã rơi xuống, dưới cây liễu bên bờ sông có rất nhiều người hóng mát, trong đó chủ yếu là thư sinh trẻ tuổi, bọn họ có đang nói chuyện, có lẳng lặng phát ngốc, không ồn ào, mọi người cùng nhau hưởng thụ thời tiết mát mẻ giữa hè khó có được này.
“Khó trách mấy cái nhã gian ở đây tiêu thụ tốt như vậy, ngắm cảnh ngắm người đến người đi trên đường phố rất thú vị.” Bách Thần ngồi xuống nói: “Cũng coi như là cách hút khách của Nghênh Quế Lâu.”
“Kỳ thật ta thích món ăn của Vọng Nguyệt Lâu hơn.” Tiêu Lẫm đuổi tiểu nhị đi, tự tay rót trà cho Bách Thần, “Rất hợp khẩu vị, có nhiều món đặt trưng.”
“Ta cũng vậy.” Bách Thần nói, “Đặc biệt là vọng nguyệt nhưỡng, đó là rượu rất ngon.”
Tiêu Lẫm đẩy ly trà đến trước mặt Bách Thần, nhéo mặt hắn, “Không biết khi nào, ngươi biến thành mọt rượu nha.”

“Đại khái là trước đêm Tiêu Xuyên thành thân một đêm, ta bồi ngươi ngắm trăng uống rượu.” Bách Thần nhớ tới tình cảnh lúc trước, hơi có chút cảm xúc, “Cũng chính là lần đó, ta bước lên con đường sâu rượu không thể quay đầu.” =)))))
T

iêu Lẫm lắc đầu: “Dùng từ lung tung. Uống rượu vừa phải, rất có ích cho thể xác và tinh thần, đây cũng là ngươi trước kia nói cho ta.”
“Đúng rồi, lần đó ngươi nếu không phải bồi ta uống, lúc gặp Tiêu Xuyên đụng chạm ngươi, có lẽ ngươi không dám trực tiếp đá cái kia của hắn đi?” Tiêu Lẫm lại bổ sung một câu, nói câu này, trên mặt băng sơn nhịn không được lộ ra chút ý cười.
“……” Bách Thần chấn kinh rồi, hắn chớp chớp mắt, “Ngươi làm sao biết?”
Tiêu Lẫm: “Ngươi ở tại bên cạnh ta, có chuyện gì giấu được ta?”
“Khi đó ngươi mới chân chính tin ta đối với hắn không còn tâm tư đi.” Bách Thần liếc Tiêu Lẫm một cái, “Giảo hoạt.”
“Thật oan uổng.” Tiêu Lẫm đem chén đĩa để trước mặt Bách Thần, “Là Phi Vân vô tình nhìn thấy bẩm báo cho ta, thực ra ta nghe xong cũng rất kinh ngạc, ngươi cư nhiên dám đá hắn.”
“Ta cảm thấy ngươi hẳn là càng kinh ngạc đại ca ngươi làm ra chuyện vô sỉ như vậy.” Bách Thần nói, “Hôm sau thành thân, còn có tâm tình trêu hoa ghẹ nguyệt.”
Tiêu Lẫm nói: “Hiện tại nghĩ lại, hắn đại khái là đã muốn cướp đi người ta thích, sau đó lại câu ngươi đi, cùng hắn hợp tác hoàn toàn đạp đổ ta, làm ta vĩnh bất không ngốc đầu dậy được.”
“Hắn lòng dạ hiểm độc ta còn có thể không biết?” Bách Thần hừ lạnh một tiếng, “Quả thực chính là nằm mơ.”
“Cũng may mắn có ngươi, nếu không ta thực sự sẽ bị hắn chỉnh đến không thể xoay người.” Tiêu Lẫm nhìn Bách Thần, nghiêm túc nói, “Ngươi là do ông trời phái tới cứu vớt ta.”
Ờm…… tưởng tượng một chút, nếu tiểu công tử hầu phủ thật sự gả cho Tiêu Lẫm, lấy mê luyến của hắn đối Tiêu Xuyên, chín phần chín sẽ bị mê hoặc, có lẽ thật sự làm chuyện xấu.

Xuyên qua ai nói ta là yêu nghiệt đê tiện [Edit từ chương 55]Where stories live. Discover now