90

1.4K 113 8
                                    


Bách Thần mơ một giấc mơ phi thường quỷ dị.
Trong mộng Tiêu Lẫm còn ngồi xe lăn, hắn còn ngốc tại vương phủ.
Bọn họ ở bên nhau không hòa hợp, thường xuyên cãi nhau, hắn không thể nhịn được nữa, đưa ra đơn li hôn.
Lúc Tiêu Lẫm lấy ra thư li hôn, thời điểm ký tên mặt đầy u sầu, trong ánh mắt đều là đau thương.
Ánh mắt này giống như con mèo lớn bị vứt bỏ, Bách Thần nhìn đến trong lòng run lên, có cảm giác chính mình khi dễ tiểu động vật nhu nhược.
Tuy rằng lòng có áy náy, nhưng hắn vẫn như cũ tâm trí kiên định mà ký tên, còn lăng dấu tay.
Đang vui vẻ, Tiêu Lẫm đối diện đột nhiên thay đổi, hắn thật sự biến thành một con mèo lớn, kéo chân tàn tật, bò đến trước mặt hắn, cố sức mà ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt dầm dề thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Tiểu Hoa không biết khi nào cũng xuất hiện, đáng thương hề hề mà ngồi xổm trên đầu mèo lớn, nhúm lông trên đầu gục xuống, đôi mắt nhỏ mang một tầng sương mù, nó há miệng thở dốc, kêu một tiếng: “Nương ~~~”
Bách Thần nhịn không được đi sờ đầu Tiểu Hoa: "Không có việc gì, không có việc gì."
“Người, người không cần chúng ta sao?” Tiểu Hoa thế nhưng mở miệng đứt quãng không rõ mà nói một câu hoàn chỉnh.
Con mèo lớn dịu ngoan mà nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh chậm rãi chảy ra nước mắt.
Bách Thần trong lòng ê ẩm, có chút không biết như thế nào cho phải.
Đông!
Một tiếng vang lớn, Bách Thần đột nhiên mở to mắt, nhìn tấm rèm trên đỉnh đầu cùng nhà ở trang hoàng thanh nhã mộc mạc, hắn lúc này mới ý thức được chính mình đã thật sự rời vương phủ.
Nghĩ đến Tiểu Hoa cùng mèo lớn trong mộng,  hai đôi mắt rưng rưng kia, Bách Thần lại có loại áy náy không thể hiểu được.
Nhưng nghĩ lại, mèo lớn là tình huống như thế nào, tên kia rõ ràng còn lợi hại hơn báo hổ, sao có thể biến thành mèo thuần lương đáng yêu như vậy?
Lại nói bọn họ li hôn là 2 bên đồng ý, tại sao hắn áy náy? Không khoa học chút nào.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bùm một tiếng, dọa Bách Thần giật mình.
Phòng ngủ hắn gần tường viện, cách vách tòa nhà là một cái hẻm nhỏ, nơi này tấc đất tấc vàng, tòa nhà có chút mật chật, cách âm cũng không được tốt, lúc an tĩnh, cách vách có động tĩnh gì hắn ở phòng ngủ cũng có thể nghe thấy.

Nhưng không đúng a, lúc trước hắn mua nhà, Tiêu Lẫm nói cách vách là nhà một  đại thần tiền triều, bên trong còn có án mạng, hậu nhân đại thần tiền triều này  đã sớm rời đi, bởi vì là hung trạch, vẫn luôn bán không được, thành nhà hoang, các tòa nhà liên quan cũng không ai ở.

Tiêu Lẫm lúc ấy còn hỏi hắn, ở bên cạnh hung trạch có sợ không, Bách Thần nghĩ thầm hai đời ta đều là phá án, còn sợ cái này? Giá cả như vậy có lời, không mua là tên ngốc, vì thế không chút do dự liền mua.
Bây giờ sáng sớm, cách vách lại phát ra tiếng vang thịch thịch thịch, đây là thế nào a?
Ngày hôm qua không cẩn thận uống nhiều rượu, hôm nay lại là ngày nghỉ tắm gội, vốn định ngủ nhiều một chút, không ngờ lại bị  động tĩnh lớn này nháo tỉnh, Bách Thần có chút bực bội, vô thể ngủ tiếp, chỉ đành rời giường thay quần áo.
Đi vào trong viện, Băng Nhi đã ở bên cạnh giếng giặt quần áo.
“Tiểu công tử ngài tỉnh rồi à?” Băng Nhi đứng dậy, cầm lấy giẻ lau bên cạnh lau tay, “Ta đi múc nước rửa mặt cho ngài, rửa mặt  uống canh giải rượu, sau đó luyện võ.”

Xuyên qua ai nói ta là yêu nghiệt đê tiện [Edit từ chương 55]Où les histoires vivent. Découvrez maintenant