Câu chuyện 68: Kết thúc

462 47 9
                                    




Lương Xuân Trường vẫn cứ trơ ra đó, quỳ bất động, đôi mắt bần thần, mặc kệ những hỗn mang xung quanh. Hồng Duy chẳng biết được thả ra từ khi nào, phất tay đỡ giúp anh một kiếm, cậu gào:

- Bệ hạ, đứng dậy. Ngài đừng ngồi đó như vậy! Chúng giết ngài mất.

Xuân Trường vẫn không có phản ứng. Hồng Duy một mực đứng bên cạnh bảo vệ cậu.

Trăng lặn trăng lên mấy lần, lại thêm mấy bận mưa sa bão táp. Cuộc chiến do Duy Mạnh làm chủ tướng, vai kề vai Hồng Duy chống lại đám Thiên binh bùa phép đầy mình. Công Phượng đưa những đồng đội người phàm của mình đi đến căn nhà mà Văn Đại tạo ra để trốn, chữa trị cho những người bị thương. Văn Toàn lo lắng hỏi:

- Để bọn họ ở ngoài như vậy có được không?

Công Phượng cầm bông gòn dí vào cái trán rướm máu của cậu, nói:

- Lo cho bản thân mình đi. Chưa ra trận mà đã bị năm sáu người đè, tham chiến chắc là không còn một cọng lông.

Toàn kêu oai oái.

Người thừ người ra lúc này không chỉ có Xuân Trường ngoài kia, còn có đội phó Bùi Tiến Dũng nữa.

Khoảnh khắc Xuân Trường một kiếm xuyên tim Quang Hải, máu nóng văng ra khắp nơi, có một chút dây lên khuôn mặt của Tiến Dũng gần đó.

Anh cảm nhận được tiếng tim mình đập tăng tốc, hơi thở bất ổn. Đến lúc chạy trốn, cũng phải là Đình Trọng lôi đi thì anh mới ý thức được bản thân nên rời khỏi nơi này.

Một dòng điện xuyệt qua, từng kiếp từng kiếp của anh dần dần trôi ngược lại trong đầu, không chỉ có kiếp gặp gỡ Đình Trọng lần đầu tiên, còn có những kiếp người kì lạ khác, lúc thì là anh nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lúc thì là một thầy đồ dạy học trong căn nhà tranh. Khi thì là chàng cầu thủ tung hoành trên sân bóng. Khi lại là anh quân nhân can trường bảo vệ tổ quốc. Từng hình ảnh một chạy qua trong đầu anh, khiến anh không khỏi suy ngẫm rốt cuộc mình đã làm gì để rồi nhớ lại những điều như thế. Cho đến khi đã an vị trong căn nhà ấm áp của một góc vườn địa đàng, anh lại thấy một hình ảnh cuối cùng, một kiếm xuyên tim, linh hồn vỡ nát, thân thể trôi dọc theo dòng sông đầy sao.

Anh hốt hoảng ôm lấy tim mình, dường như vết sẹo từ thuở xa xưa dậy lại trong kí ức, một cơn nhói nhè nhẹ, đủ để anh không khỏi thở dốc.

Bùi Tiến Dũng hỏi Trần Đình Trọng, người mà nãy giờ vẫn chưa chịu chăm chút vết thương cho mình mà ngồi đó ăn lấy ăn để những quả dâu to tròn đỏ mọng:

- Này Trọng.

Cậu ngừng lại, nhìn anh. Nãy giờ tình trạng của anh rất thất thường, đầu óc cứ đâu đâu nhưng cậu sợ làm phiền anh nên ngại nói. Ngoan ngoãn tự lo cho bản thân mình. Lúc này được hỏi tới, liền vui vẻ đáp lại:

- Sao thế?

- Em sinh ra đã là thần tiên à?

- Không đâu? Em sinh ra trên một ngọn núi tuyết. Nhưng mà cáo sinh ở núi tuyết thường có màu lông trắng rất đáng yêu, chỉ có em sinh ra có màu đỏ. Thế là mẹ em nghĩ em có tiên cơ nên đem em cho thần núi ở đó dạy học. Sau này mới hóa thành yêu tinh rồi mới làm tiên.

Lạc giữa thành phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ