Câu chuyện 34: Rất nhớ

355 44 10
                                    

Phạm Xuân Mạnh tuân theo một nhiệm vụ trinh sát bí mật của Quế Ngọc Hải đi vào nơi nọ, vô tình cũng gặp cậu ấm Vũ Văn Thanh, con trai của cục trưởng cục cảnh sát. Ấn tượng của người này đối với Phạm Xuân Mạnh, là cảnh sát nhưng rất thật thà. Số con ông cháu cha nhưng không kiêu ngạo. Tuy nhiên kẻ có tiền thì vẫn là có tiền, quần áo trên người cậu ta trừ những lúc mặc quân phục ra thì rất chi là đắt tiền. Nhưng thật sự cậu ấy là một cảnh sát rất có trách nhiệm. Nhiều nhiệm vụ từ đội hình sự là cậu ấy đích thân đi lãnh. Trước đây khi còn ở đội hình sự, Xuân Mạnh đã từng chứng kiến qua phong cách làm việc của cậu.

Lúc hai người gặp nhau ở điểm trinh sát, Vũ Văn Thanh đã rất nhiệt tình giúp đỡ. Cho đến khi biết vụ án này có liên quan đến đội L.H.D, cậu ấy cũng rất sẵn sàng cung cấp thêm thông tin. Thế nhưng đi được nữa đường, họ chạm mặt một người nọ.

Thật ra lúc đó Văn Thanh và Xuân Mạnh đang núp ở hai nơi cách nhau một khoảng. Văn Thanh bị người kia phát hiện, bị người ấy dùng vật nhọn rạch nát cả phần đùi, mặt mày tái mét nhưng vẫn không kêu đau, lẳng lặng chịu đựng đến phát ngất cũng không khai chỗ núp của Xuân Mạnh. Anh bên này đầu đổ đầy mồ hôi, cũng nhiều lần định xông lên cứu đồng đội, có điều lại sợ bản thân bị phát hiện, cũng bị giết, không có ai cầu cứu giúp bọn họ. Bèn nhân cơ hội người kia tha một đường chết đem Văn Thanh đi mất thì mới theo lối cũ tìm cách thoát ra, gọi cho Văn Toàn.

- Cần cậu giúp một chút. Tôi cũng bị thương rồi. Văn Thanh bị bắt cóc, tôi cũng bị thương rồi. Đến khách sạn XX, tôi đang ở đây. Chắc cũng sắp bị nó đánh hơi được rồi.

"Nó" ở đây là một con chó ba đầu. Thứ đó nhờ một chút máu của Văn Thanh lưu lại bị xước trên vách đá mà đánh hơi ra được. Nó ngoạm nửa thân Văn Thanh lên đem tới cho chủ của nó. Trên đường Xuân Mạnh chạy trốn, cũng đã một măng đá rơi trúng vào vai túa máu. Anh nghĩ nếu anh đợi tới mai mới rơi khỏi chỗ này theo dự định thì chắc chắn bị con quái thú kia ngoạm gãy đầu.

Xuân Mạnh đoán không sai, sau 3 tiếng đồng hồ kể từ lúc anh rời khỏi đó, tìm được một khách sạn nhỏ gọi điện cho Văn Toàn thì nghe từ xa thấy tiếng chó sủa in ỏi. Tiếng chó này không phải bình thường, nghe như tiếng tru chết chóc từ địa ngục vậy. Thầm mắng không ổn. Sau khi định hình vết thương. Anh đành phải rời khỏi khách sạn đó để tránh bị thương người vô tội, tìm cách đi đến chỗ vắng người, tự đốt lên một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng Văn Toàn sẽ tìm được anh.

- Cậu thông minh như vậy, lại nhiều bùa chú như vậy, nhất định phải tìm được tôi đó biết chưa? Tôi còn muốn sống. Còn muốn quay về.

Xuân Mạnh thở hồng hộc, trống trong gầm cầu tuột như những đứa trẻ đang chơi trốn tìm. Anh đang trốn ở một công viên bị bỏ hoang. Nơi này ngoài cái xích đu cũ kĩ mọc đầy rêu phòng, cùng với cái cầu tuột thoang thoảng mùi ẩm mốc này ra thì chẳng còn ai nữa cả. Không phải là chỗ quá kín đáo, nhưng anh chắc chắn rằng sẽ không có người lảng vãng quanh đây.

- Anh ơi. Anh làm sao đấy?

Bỗng dung có một người nọ đến bên cạnh Xuân Mạnh, cậu ta dùng chất giọng rất xa xôi hỏi anh. Anh mệt đến mức chẳng biết mình đang tỉnh hay đang mơ, lại thấy người này mờ mờ, mơ hồ nhìn được nóc cầu tuột xuyên qua đỉnh đầu người kia. Cậu trai tầm 20 tuổi, giương đôi mắt không có lòng trắng nhìn anh. Xuân Mạnh chút nữa là bị người kia hù đến tỉnh, thào thào hỏi lại:

Lạc giữa thành phốWhere stories live. Discover now