chương 41

1.4K 44 0
                                    

98.

Trong khoảnh khắc, bạn sẽ cảm thấy bóng tối đột nhiên kéo tới.

Như thể chớp mắt đã mất đi ánh sáng.

Như thể ở trong căn phòng sáng trưng bị người ta bất chợt tắt đèn.

Như thể khi bắt đầu vào phim, không khí xung quanh bỗng im ắng lạ thường.

Như thể chuyến tàu tốc hành chợt đi vào đường hầm dài.

Hoặc là, như thể bầu trời chiều muộn dày đặc những đám mây đẹp đẽ. Những bóng tối bỗng nhiên xông về phía mình đó, giống như một đôi tay có sức mạnh to lớn, bắt lấy mình, dùng lực ném vào một thế giới khác.

Dịch Dao lần nữa nhấc tay lên, dụi vào vành mắt càng thêm ẩm ướt, nói, "Ừ, là thế này đấy."

Mí mắt giống như thùng chứa bị rỉ nước, không thể nhìn ra chỗ thiếu ở đâu. Cho nên chỉ có thể dùng thêm lực dụi mắt thôi.

"Chính là như vậy đấy", Dịch Dao thậm chí còn mỉm cười.

99.

Lúc Dịch Dao bước vào con hẻm, trời đã tối mịt.

Những đám mây nặng nề đem bầu trời kéo xuống thật thấp. Cơ hồ như sắp cọ xát vào mái nhà trong con hẻm.

Cột ăng ten và chống sét trên đỉnh tòa nhà, liền phá vỡ tầng mây đen kịt đó, âm thanh như xé một miếng vải đen vang lên sắc lẹm.

Từng chùm ánh sáng mơ hồ dịch chuyển trong áng mây đen không biết là thứ gì. Vầng quang màu tím lục vàng đỏ mờ mờ ảo ảo.

Khoảng cách giữa mây và mây không có lấy một kẽ hở.

Dịch Dao dừng xe, sau đó đi vào trong hẻm. Tay phải nắm chặt lấy dây đeo cặp sách, dùng lực đến nỗi móng tay trắng bạch. Giống như người đuối nước nắm chặt bùn với cỏ nước trong tay.

Bản thân cũng không biết tại sao lại dùng hết sức.

Cảm thấy như có một thứ gì đó đang bay thật nhanh ra khỏi thế giới của chính ta. Cho nên muốn giữ chặt lại, thật chặt, chặt đến không thể thở được cũng không sao.

Chỉ cần đừng rời xa thế giới của riêng mình.

Dầu mỡ từ hai bên cửa sổ bị quạt thông gió thổi trực tiếp đến chiếc quạt thông gió ở phía đối diện. Đọng lại thành chất lỏng dính dính dầu mỡ màu đen lúc cánh quạt ngừng quay, sẽ từng giọt từng giọt chảy từ trên phiến lá xuống bệ cửa sổ. Dịch Dao hầu như mỗi tuần đều phải vệ sinh dọn dẹp một lần. Cái cảm giác dầu mỡ trên ngón tay bất kể rửa bao nhiêu lần cũng không thể loại bỏ, khắc trên lớp da đầu nông nhất, dễ gợi nhớ hơn bất kỳ cảm giác nào.

Dịch Dao lướt qua một ô lại một ô cửa sổ màu đen, bước về phía nhà mình.

Khi đi đến cửa nhà Tề Minh cô ngắm nhìn, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu ra từ khung cửa sổ, giống như ánh hoàng hôn chảy trên mặt đất.

Có nhiều lúc cũng sẽ cảm thấy, Tề Minh cũng như thể mặt trời lặn, ấm áp, buồn bã, chầm chậm từ từ, chìm xuống nơi phía chân trời, từng chút từng chút rời khỏi thế giới của mình, bọc trong ánh sáng ấm áp và thời gian tươi đẹp cùng nhau rời khỏi thế giới của mình.

Là sự ấm áp của bi thương, cũng là nỗi bi thương của ấm áp.

Có lẽ tại thời điểm đó, Tề Minh đang cầm bát, trước mặt là thức ăn bốc hơi nghi ngút, bên cạnh là Lý Uyển Tâm với khuôn mặt ân cần khiến người ta cảm thấy giả dối. Cũng có thể cậu đã ăn xong bữa tối, thuận tay vặn chiếc đèn trên bàn học, lật dở trang sách tiếng Anh, đọc hiểu những từ ngữ dài dằng dặc. Hoặc là cậu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt vừa bi thương vừa ấm áp giống như ánh tịch dương đó.

Dịch Dao bỗng bị cảm giác nghẹn ở cổ họng khiến cô trở tay không kịp. Cô giơ tay dụi mắt, lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Bên trong là bóng tối giống như trong dự liệu.

Bóng tối lạnh lẽo, cùng nơi mà sự ấm áp của bi thương cư ngụ không xa lắm.

Chúng đã từng đứng cạnh nhau.

Chúng đã từng lớn lên cùng nhau.

Chúng vẫn còn ở bên nhau.

bi thương ngược dòng thành sôngWhere stories live. Discover now