Hà Quyền treo biểu tình "Ông đây đã sớm hiểu rõ tất cả", cười lạnh nói: "Muốn từ chức phải không? Không có cửa!"

"Vậy ngài nói tôi làm thế nào? Cha mẹ em vẫn chưa về hưu, cha mẹ chồng cũng bảy mấy rồi, ai trông con? Ném con cho bảo mẫu? Vạn nhất đụng phải người lòng dạ hiểm độc giống như Hàng Châu kia thả nắm lửa, em tìm ai khóc?"

"Bảo chồng cậu từ chức." Tiểu Quyên ở bên cạnh lẩm bẩm một câu.

Phương Mặc cười khổ: "Bà cô, anh ấy là cảnh sát, ngày nhập chức đó đã coi như bán cho quốc gia rồi, bận tới giống như trong nhà không có người như anh ấy vậy, cha mẹ chồng em đều nói mình coi như không có đứa con này. Ngày sinh Tiểu Bảo nhà bọn em, anh xem anh ấy đến chứ? Đến giờ rồi, ném con trong phòng chuyên gia mẹ bé để anh ấy tìm, anh ấy tuyệt đối không nhận ra ai là con anh ấy."

"Tôi thấy cũng không bận lắm, không thì thời gian rảnh đâu tạo đứa nhỏ?" Hà Quyền bĩu môi.

"Chủ nhiệm anh có chút nhân tính được không?" Phương Mặc thật sự không có cách mở miệng với Hà Quyền, "Bận hơn nữa còn không thể rút thời gian về nhà ngủ một giấc sao?"

Hà Quyền trêu chọc hắn: "Về nhà ngủ, hay là ngủ với cậu?"

Phương Mặc đột nhiên mặt sưng tới đỏ bừng.

"Nè nè, các anh đừng coi như không có thiếu nữ thuần khiết chưa lập gia đình không có bạn trai tôi đây mà nói nhảm nhé." Tiểu Quyên kháng nghị nói.

Hà Quyền cười to, chỉ vào tấm bảng "Sản khoa VIP" ngoài cửa nói: "Tiểu Quyên Quyên, nào, anh Quyền phổ cập cho cô chút, chúng ta đây là sản khoa, chuyên trách giúp người xử lý ngoài ý muốn xảy ra trong quá trình ngủ."

Tiểu Quyên không thể nào thừa nhận nói: "Cái này sao có thể là ngoài ý muốn, chuyện bao tốt đẹp."

"Cô hỏi Phương Mặc có phải ngoài ý muốn hay không, hồi vừa kết hôn nói thế nào, trong vòng 3 năm không được có con." Hà Quyền nhìn về phía Phương Mặc, "Tết âm lịch cưới nhỉ? Giờ vừa qua mồng 1 tháng 10 con cũng đẻ rồi."

Mắt trắng của Phương Mặc sắp trợn ra xanh rồi: "Chủ nhiệm, em không từ chức, chuyện con cái em nghĩ cách giải quyết, ngài tiết kiệm chút nước bọt."

"Ầy, cái này đúng." Hà Quyền cười híp mắt đưa bệnh án đã in tới, "Hết thảy bình thường, về nghỉ ngơi thật tốt."

Nghỉ ngơi thật tốt? Phương Mặc tâm nói anh là hận không thể tôi hiện tại liền thay áo blouse quay về đi làm mới đúng.

(Truyn ch được đăng ti Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Hà Quyền ném thư mời, cũng không phải toàn bộ mail Trịnh Chí Khanh gửi. Mail yêu cầu buổi chiều trước khi tan việc báo tên nhân viên tham dự cùng với tất cả nhân viên có mặt, đợi đến gần 5h, Trịnh Chí Khanh vẫn chưa nhận được mail Hà Quyền hồi đáp, đành phải tới khu bệnh tìm cậu ngay mặt xác nhận.

Phòng làm việc bắt đầu sửa sang rồi, Hà Quyền hiện đang tạm dọn tới một phòng bệnh làm việc. Nhìn thấy Trịnh Chí Khanh đi vào, cậu nói thẳng: "TÔI, KHÔNG, ĐI!"

Trịnh Chí Khanh sớm đoán được sẽ nghe như vậy, bèn túm ghế xoay qua ngồi đối diện cậu, bình tâm tĩnh khí khuyên nhủ: "A Quyền, trình độ nghiệp vụ của em cao, khinh thường dựa vào nhân vật lớn trong giới, tôi hiểu, nhưng trường hợp xã giao cần thiết tốt nhất vẫn là có mặt, nếu không người khác sẽ nói em cậy tài khinh người."

"Ai thích nói gì thì để bọn họ nói đi, trên mặt người khác lắm mồm tôi còn có thể khâu được hay sao?" Hà Quyền ngay cả xem thường cũng lười xem, cũng không rảnh, xin thuốc dùng đêm của hơn 40 giường khu bệnh vẫn chưa xem xét xong đâu.

Khẽ mỉm cười, Trịnh Chí Khanh hỏi: "Nếu như không muốn lấy thân phận chủ nhiệm khu bệnh tham gia, em có nguyện ý làm bạn của tôi góp mặt? Tôi vốn mời mẹ tôi, nhưng bà ấy phải theo cha tôi."

"Tôi cùng anh? Mấy ý nghĩa, không có bạn thì còn không thể tham dự tiệc rượu hả?" Hà Quyền ký tới mỏi tay, ngữ khí càng không kiên nhẫn.

"Loại tiệc rượu này giống như đi thảm đỏ buổi lễ trao giải vậy, mình đi cực kỳ chướng mắt, bình thường đều sẽ mang theo bạn cùng nhau."

"Vậy tôi càng không đi, vạn nhất khiến người khác hiểu lầm chẳng phải tổn hại danh dự tôi?"

". . . . . ." Trịnh Chí Khanh khẽ nhíu mày, "Tôi không quá quắt vậy chứ . . . . . ."

Hà Quyền dừng bút, giương mắt nhìn Trịnh Chí Khanh, nói: "Anh là chuyên vụ bệnh viện, lại là cổ đông, cậu hai Trịnh gia, làm sao sẽ quá quắt? Vấn đề là ở, tôi là chủ nhiệm khu bệnh, lời ong tiếng ve truyền đi vậy cũng không phải tôi cậy tài khinh người nữa, không chừng còn nói tôi là dựa vào thân thể thượng vị. Trịnh Đại Bạch, tôi đây mặc dù không thích làm khâu quan hệ nhân tế, nhưng tôi không phải không hiểu nhân tình thế sự. Anh hãy thương xót, cách tôi xa chút, đêm qua nếu không phải ăn khuya với anh, quần áo trên người tôi cũng không tới nỗi báo hỏng."

Trịnh Chí Khanh nhớ tới cái Giorgio Armani mình, hơi mặc niệm vài giây.

"Tôi mời thầy tôi đến, chủ nhiệm trung tâm khám gấp của John Hopkin, Steven Lee, em lúc trước không phải viết một thiên luận văn phát biểu quan điểm với ông ấy? Lần này ông ấy đến, em có vấn đề có thể ngay mặt thỉnh giáo ông ấy." Trịnh Chí Khanh vốn nghĩ chính là ngày đó tiệc rượu cho Hà Quyền một kinh hỉ, nhưng nhìn thái độ dầu muối không vào của cậu, đành phải sớm lộ ra át chủ bài.

Hà Quyền động tâm, Trịnh Chí Khanh nhìn ra. Trong đôi mắt to kia rắc rối phức tạp mà đan xen vui sướng và sầu lo, rõ ràng là đang cân nhắc hơn thiệt. Trịnh Chí Khanh cho rằng Hà Quyền không muốn tham dự loại tiệc rượu này là vấn đề tính cách, đương nhiên cũng có nhân tố phương diện này, nhưng kỳ thật mấu chốt chính là, Hà Quyền không muốn chạm mặt với ông ngoại. Lần đầu tiên nhìn thấy trên danh sách khách quý có tên Tề Gia Tín Hà Quyền đã ném thư mời, hàng năm ném đi, năm nay vẫn vậy.

"Tôi cho Steven xem ca bệnh từng qua tay em, ông ấy cũng rất muốn hàn huyên với em chút." Trịnh Chí Khanh lại đẩy cậu một cái.

". . . . . ." Hà Quyền giơ tay lên chống thái dương, "Trịnh Đại Bạch, anh đã sớm tính toán xong phải không?"

Trịnh Chí Khanh vội vàng giải thích: "Thật không phải tôi cố ý, tôi cũng buổi sáng mới biết được chuyện Steven được mời đến tham dự hạng mục thành lập liên hiệp khám chữa bệnh của bệnh viện Trung Tâm và John Hopkin, trên danh sách thư mời khách quý cũng không kịp in tên ông ấy."

"Được, tôi đi, nhưng không phải làm bạn của anh, tôi phải cùng chị tôi. Anh nếu thiếu bạn, để tôi bảo chị tôi cho anh mượn chồng chị ấy, dù sao anh cũng quen, Đào Tấn Thịnh."

"Không phiền học trưởng, anh tự đi là được."

Trịnh Chí Khanh cũng không muốn lôi kéo tay đồng đội đội bóng rổ trước kia đi vào hội trường.

[Hoàn chính văn - Đam mỹ] Bệnh Viện Sản Khoa - Vân Khởi Nam SơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ